Chương trước
Chương sau
Trời vừa sáng Văn Cảnh Dương thức dậy đã nghe tiếng bước chân liên tục đi lại ở ngoài sân, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là tiếng đám hạ nhân đang tất bật chuẩn bị cho buổi yến tiệc Nghênh Phượng tối nay. Mấy buổi yến tiệc như vầy trước giờ đều cách cậu rất xa, việc cậu cần làm chính là trang điểm cho mình trang trọng nhưng không thất lễ mà đi tham dự yến tiệc.

"Công tử, ngài cần hộp họa gỗ đàn hương nô tài đem đến cho ngài rồi, nhưng mà công tử thật sự muốn dùng cái này để đựng bức tranh đem tặng sao? Đây là hộp họa ngài thích nhất đó." Lục Tam Nhi ôm cái hộp có chút tiếc nuối nói.

Văn Cảnh Dương chỉ nhẹ nhàng nói: "Vật ngoài thân, không sao." Vừa nói vừa nhận hộp họa từ tay Lục Tam Nhi, đem bức họa mấy ngày trước vẽ xong đặt vào trong, đối với quà tặng cho hoàng thượng trước giờ cậu luôn tặng mấy món như thư họa, các món tự tay làm sẽ không làm người khác cảm thấy lạnh nhạt cũng không khiến người khác nghi ngờ có ý nịnh bợ lôi kéo, mặc dù cậu biết rằng những món cậu thư cậu họa sau khi đem tặng đa phần đều ở trong khố phòng của người nhận, nhưng tấm lòng cậu gửi đến rồi, còn lại thì mặc kệ.

Lục Tam Nhi lúc này càng lầu bầu hơn nữa: "Cũng không biết công tử ngài vẽ bao nhiêu bức rồi nữa, mấy bức họa này Tam Nhi thấy đẹp lắm, tặng hoàng thượng hay hoàng hậu bọn họ chắc chắn đều không có xem, chi bằng tùy tiện tặng món gì đó tốt hơn." Cả năm qua hắn thấy được lần nào cần chuẩn bị quà cho hoàng thượng Văn Cảnh Dương đều tự mình vẽ một bức họa, chỉ cần nghĩ đến những bức họa mà Văn Cảnh Dương hết lòng hết dạ vẽ lại bị đối phương xem cũng không xem mà ném vào khố phòng, hắn đều cảm thấy tiếc cho Văn Cảnh Dương.

Không để ý đến Lục Tam Nhi đang lầu bầu, Văn Cảnh Dương tự mình làm việc của mình, cậu trước giờ đều cho rằng quà tặng cho hoàng thượng không có gì tốt hơn những thứ này, nếu đối phương không để ý, vậy thì quá tốt rồi, loại quà tặng này tuyệt đối khiến người khác không thể nói ra nói vào, đối với cậu mà nói là thích hợp nhất.

Đóng hộp họa lại, Văn Cảnh Dương mới bảo Lục Tam Nhi đem cất hộp họa, đợi buổi tối khi yến tiệc bắt đầu thì đem tặng. Không biết tại sao đột nhiên trong lòng cậu lại có một cảm giác bất an khó hiểu, nhưng lúc muốn tìm kiếm thì cảm giác đó lại biến mất, Văn Cảnh Dương cau mày rồi lại thả lỏng, chỉ xem như đó là khoảnh khắc ảo tưởng.



......

Quân Lạc Huy ngồi trước thư án nghe người bên dưới nói về chuyện yến tiệc buổi tối, nhưng lúc này trong lòng hắn lại đang nghĩ xem tối nay Văn Cảnh Dương sẽ tặng món quà gì, trong ấn tượng của hắn Văn Cảnh Dương trước giờ tặng quà đều là thư họa, mà còn là chính tay cậu thư cậu họa, điều này càng làm hắn có chút kích động muốn đến khố phòng xem, những bức họa trước đây Văn Cảnh Dương tặng rốt cuộc là gì, nhưng bây giờ cũng chỉ được nghĩ mà thôi, điều này làm hắn bất giác cau mày.

Về phía người bên dưới đang bẩm báo sự việc khi thấy Quân Lạc Huy cau mày lại tưởng rằng Quân Lạc Huy không vừa ý chuyện gì đó, trong lòng run lên một cái vội vàng hỏi:: "Hoàng thượng..... có phải sắp xếp như vậy có gì không ổn không?" Hắn nghĩ cả buổi cũng không hiểu, mấy tiết mục này không phải trước giờ hoàng thượng vẫn thích sao?

Quân Lạc Huy nghe tiếng người bên dưới thì hơi ngẩn người sau đó lập tức hiểu ra là do biểu cảm của mình làm cho người bên dưới hiểu lầm, nhưng hắn cũng chỉ hơi ngần ngừ do dự: "Ừ...bảo nhà bếp làm thêm mấy món miền Nam, những thứ khác thì không có vấn đề gì rồi." Hắn nhớ trong ấn tượng của mình Văn Cảnh Dương hình như thích các món ăn miền Nam hơn, mặc dù không thể thể hiện rõ ràng, nhưng thể hiện ở khía cạnh khác cũng không tệ.

Nghe Quân Lạc Huy nói xong người bên dưới trong lòng lau mồ hôi đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, đổi món ăn gì đó đều là chuyện nhỏ, chỉ cần không phải chuyện gì lớn lao làm hoàng thượng không hài lòng là được, thời gian này ai mà không biết hoàng thượng khó hầu hạ, đến người hầu bên cạnh hoàng thượng cũng đã đổi mấy người rồi.

Thấy không còn việc gì nữa vị tổng quản này vội vàng cáo lui, còn ở lại sợ rằng bệnh tìm cũng tái phát mất. Đợi đến lúc ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Quân Lạc Huy, Quân Lạc Huy mới gõ gõ thư án, sau đó cầm bản tấu trước mặt nhìn danh sách những người sẽ đến dự tiệc tối nay, khi thấy tên Quân Lạc Vũ thì Quân Lạc Huy hơi nheo mắt lại, ngón trỏ tay phải thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn, đây là động tác riêng khi hắn đang suy nghĩ vấn đề.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cả ngày nay không ăn gì cả, ngài có đi xem không?" Trong lúc Quân Lạc Huy không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Nghiêm An đến bên cạnh hắn nói nhỏ.

Nghe âm thanh này Quân Lạc Huy từ trong suy nghĩ mà bừng tỉnh, hơi cau mày chứng tỏ trong lòng hắn lúc này không vui, nhưng lát sau Quân Lạc Huy bèn đứng dậy nói: "Đi thôi."



Thật ra trong lòng Nghiêm An có chút không hiểu, rõ ràng có thể cảm nhận được mỗi lần đến điện Phụng Nghi Quân Lạc Huy đều không vui, nhưng chỉ cần ở điện Phụng Nghi, Nghiêm An đều cho rằng cảm giác không vui đó đều là do hắn tưởng tượng, nhưng hắn biết đó chỉ là do Quân Lạc Huy giả vờ tốt mà thôi, vốn cho rằng điện Phụng Nghi là nơi Quân Lạc Huy có thể nghỉ ngơi, nhưng bây giờ trở thành như vậy, hắn không khỏi băn khoăn trong cung này rốt cuộc đâu mới là nơi Quân Lạc Huy có thể yên tâm nghỉ ngơi?

Quân Lạc Huy một đường đến điện Phụng Nghi, lần này hắn không có đi vòng đường bên Minh Nhược Hiên, trực tiếp đến điện Phụng Nghi, hắn muốn xem Lâm Mật Nhi sau khi biết chuyện mình làm cách đây mấy ngày sẽ có biểu cảm thế nào, cả ngày không ăn gì? Đúng là chuyện cười, hắn một chút cũng không tin Lâm Mật Nhi sẽ bạc đãi bản thân.

Nụ cười trên môi được hắn kín đáo thu lại ngay khi bước vào phạm vi điện Phụng Nghi, sau khi thái giám bên ngoài điện thông báo hắn đến thì thấy Lâm Mật Nhi từ trong phòng đi ra nghênh đón, sau khi nhìn hắn với ánh mắt mang nỗi buồn oán trách thì cúi người làm một đại lễ mà đã lâu rồi chưa làm.

"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Từ vị trí Quân Lạc Huy nhìn xuống góc độ cúi đầu đó có thể mơ hồ thấy được trên hàng lông mi dài của Lâm Mật Nhi tựa hồ ướt đẫm, sắc mặt hơi tái nhợt, khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Bộ dạng này của Lâm Mật Nhi rất dễ khơi dậy lòng ham muốn bảo vệ và áy náy của nam nhân, nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ lòng đau như cắt, nhưng giờ đây những biểu hiện của hắn chỉ có thể nói là diễn kịch mà thôi, đối phương đã thích diễn, vậy thì hắn diễn cùng là được. "Ái phi làm sao thế này? Nàng......khóc rồi?" Bước lên trước mấy bước đỡ Lâm Mật Nhi đứng dậy, miệng nói những câu đau lòng, tay còn dịu dàng lau khóe mắt của Lâm Mật Nhi.

Lâm Mật Nhi né tránh tay của Quân Lạc Huy, ngẩng đầu cười với Quân Lạc Huy: "Không có chuyện đó, chỉ là không cẩn thận bị cát bay vào mắt mà thôi......"

Nhưng lời cô ta chưa nói xong, đã nghe một thị tỳ bên cạnh cô ta nói: "Nếu không phải tại Tấn phi nương nương kia, hoàng hậu nương nương sao lại khóc? Hoàng thượng ngài phải làm chủ cho nương nương nhà nô tỳ nha."



Lời vẫn chưa nói xong đã bị Lâm Mật Nhi quát: "Im miệng!" Nhưng cũng không thể khiến thị tỳ kia ngừng nói, Lâm Mật Nhi vội vã quay đầu lại nói: "Hoàng thượng ngài đừng nghe tên tiện tỳ này nói bậy, không có chuyện đó đâu." Nói rồi bèn hướng về phía thị vệ sau lưng nói: "Còn đứng đó làm gì, đem tên tiện tỳ gây thị phi này xuống, đánh hai mươi gậy!"

Quân Lạc Huy trong lòng khinh bỉ đứng xem màn kịch này, hắn không tin, nếu không có chỉ thị của Lâm Mật Nhi tên nô tỳ này sao dám ở trước mặt hắn nói những lời này, hắn càng không tin Lâm Mật Nhi không biết hắn sẽ đến điện Phụng Nghi của cô ta, nếu thật sự muốn giấu thì giọt nước mắt không nên xuất hiện trên hàng lông mi kia.

Trong lòng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Quân Lạc Huy vẫn làm ra vẻ phối hợp: "Thả cô ta ra, ngươi vừa nãy nói là vì Tấn phi? Nàng ta làm gì rồi?" Lên trước nắm lấy tay Lâm Mật Nhi, ôm vào lòng, sau khi an ủi rồi mới quay đầu lại hỏi thị tỳ kia.

Nhận được chỉ thị của Quân Lạc Huy thị tỳ kia như không giấu giếm gì mà nói ra hết, thì ra Tấn phi thấy mình thời gian gần đây sủng ái cô ta liền kiếm chuyện với Lâm Mật Nhi, hắn không biết có nên khen ngợi Tấn phi không, có thể khiến Lâm Mật Nhi khó chịu, thực sự hắn rất muốn phong thưởng cho cô ta, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy Tấn phi bây giờ hình như không thông minh như hắn biết, so với Lâm Mật Nhi, Tấn phi bây giờ vẫn còn xanh và non lắm.

"Ngươi lui xuống đi." Đuổi nô tỳ kia đi xong Quân Lạc Huy nửa ôm Lâm Mật Nhi đi vào trong điện, vào đến trong phòng, Quân Lạc Huy mới mở miệng nói: "Mật Nhi là đang giận trẫm? Giận trẫm sủng ái người khác, giận trẫm làm cho nàng tủi thân."

Thấy Lâm Mật Nhi cả buổi cũng không nói lời nào, Quân Lạc Huy rất đúng lúc mà mở miệng nói: "Mật Nhi hiểu lầm trẫm rồi, trẫm chỉ là không muốn nàng bị tổn thương." Nói rồi ôm người vào trong lòng, ở chỗ Lâm Mật Nhi không nhìn thấy thần sắc của Quân Lạc Huy trở nên lạnh lùng, có trời biết hắn hi vọng không phải làm những việc dư thừa này biết nhường nào, nhưng hắn không thể không làm vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.