Chương trước
Chương sau
Trong đại điện, ngoài các quần thần đứng ở hàng phía trước, mọi người còn lại đều không khỏi liếc nhìn nhau, tin tức mà Quân Lạc Huy nói phần lớn mọi người ở đây đều không biết, mà lúc này Lâm Hựu Tông đứng ở hàng trước nhất lên tiếng nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, việc trữ muối ở Giang Nam thần cũng có nghe nói."

Thấy lão hồ ly Lâm Hựu Tông đứng ra, đáy mắt của Quân Lạc Huy lộ lên nét cười, trong lòng thầm nghĩ: 'Chính là sợ ngươi không chịu ló đầu ra.' Mặc dù nghĩ vậy nhưng mở miệng lại nói: "Ồ? Không biết Lâm tướng nghĩ sao về việc này?" Lúc hỏi vấn đề này, cơ thể Quân Lạc Huy hướng về phía trước, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Trong mắt Lâm Hữu Tông, cử chỉ này chính là sự tôn trọng và tin tưởng của con rể hoàng đế dành cho mình, việc con gái ông có thể khiến hoàng đế hết lòng hết dạ vì cô là niềm tự hào của Lâm Hựu Tông trong nhiều năm qua, nhưng nói gì thì nói, thái độ vẫn là không thể thiếu, Lâm Hựu Tông cuối đầu nói: "Bẩm hoàng thượng, từ xưa tới nay muối được xem là vật phẩm của triều đình, tư nhân bán muối là trọng tội, nếu thật sự có việc trữ muối thì chắc chắn là việc lớn."

Nghe những lời giống hệt như kiếp trước, Quân Lạc Huy bình tĩnh gật đầu, nếu như không có gì thay đổi Lâm Hựu Tông chắc chắn vẫn còn lời muốn nói, quả nhiên, Lâm Hựu Tông lập tức nói tiếp: "Vì vậy khi thần nghe được tin này đã lập tức phái người đến Giang Nam tra xét, quả thật có bắt được một nhóm tư nhân bán muối, nhưng nếu nói Giang Nam trữ muối thì chỉ là giả mà thôi."

Nghe Lâm Hựu Tông nói những lời chắc chắn như vậy, trong lòng Quân Lạc Huy cười lạnh, trữ muối là giả, những việc khác thì không chắc nhỉ, nhưng cho dù bản thân không tin những lời của Lâm Hựu Tông mà cho người đi điều tra cũng chắc chắn sẽ tra không ra được căn nguyên gì, hướng điều tra từ lúc bắt đầu đã sai làm sao có thể tra ra được gì? Hắn ngược lại lại muốn khen người đã nghĩ ra kế sách này, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, đem lực chú ý của hắn dồn hết về chuyện muối ăn, khiến hắn sau này cho dù có nghe động tĩnh mà đi điều tra cũng không có kết quả, vì vậy mới có người dám ở trước mặt hắn trắng trợn tích trữ lương thảo.

Nghĩ lại những việc đã xảy ra trước đây, Quân Lạc Huy cảm thán đến ông trời cũng giúp bọn chúng, hắn nhớ rõ năm này Giang Nam lại hiếm có mà phát sinh thiên tai, khiến cho lương thực nộp lên ít đi rất nhiều so với những năm trước, điều này có lợi cho đối phương tích trữ lương thảo.

Trong lòng hiện lên rất nhiều thứ, nhưng ngoài mặt Quân Lạc Huy lại nói: "Lâm tướng đã đi điều tra rồi sao? Có Lâm tướng ra tay, trẫm yên tâm rồi. Vậy việc trữ muối này giao cho Lâm tướng điều tra, phải điều tra rõ ràng cho trẫm." Miệng nói những câu tin tưởng, Quân Lạc Huy dứt khoát đêm chuyện này giao cho Lâm Hựu Tông.

Lâm Hựu Tông nghe những lời của Quân Lạc Huy không chút do dự mà lập tức nhận lênh, tình hình thực tế thế nào hắn biết rõ, nhiệm vụ này rơi vào tay hắn tốt hơn rơi vào tay bất kì người nào.

Sau khi gài người, Quân Lạc Huy vẫy ta cho Nghiêm Triều đứng kế bên đem thứ mà hắn soạn ở ngự thư phòng ra và nói: "Về vấn đề bổ nhiệm văn võ trạng nguyên, trẫm đã suy nghĩ suốt đêm, đây là thư bổ nhiệm, người của hộ bộ lát nữa thông báo đến các sĩ tử cho trẫm đi."

Hành động này của Quân Lạc Huy khiến các quan viên hơi sững người, do đã rất nhiều năm các chức quan như trạng nguyên đều do hộ bộ soạn thảo, lần này lại do đích thân hoàng đế hạ bút, khiến cho mọi người bên dưới phải suy nghĩ, nghĩ xem hoàng thượng đây là có ý gì.

Hộ bộ thượng thư Vinh Khâm sau khi nghe lời của Quân Lạc Huy vội vã lên trước lãnh chỉ, người khác không biết đây là ý gì, hắn là hộ bộ thượng thư thì biết rõ hơn ai hết, đây là hoàng thượng có ý muốn bồi dưỡng thân tín, nói không chừng trong đó có lẽ sẽ có thần tử nòng cốt, mặc dù những việc này các sĩ tử đều không biết rõ. Chỉ là không biết hoàng thượng để ý ai trong mấy người đó.

Quân Lạc Huy không quan tâm mọi người nghĩ gì, hắn làm vậy cũng là bất đắc dĩ, do trong số văn võ trạng nguyên của khoa cử này, tân khoa trạng nguyên Văn Cảnh Thịnh là đại của của Văn Cảnh Dương, chỉ dựa vào điểm này, hắn đã muốn lôi kéo người này, đồng thời hắn cũng có chút việc muốn Văn Cảnh Thịnh đi làm, chỉ cần dựa vào việc người này là đại ca của Văn Cảnh Dương đã đủ để Quân Lạc Huy tin tưởng, mà lúc này đây người mà hắn thật sự tin tưởng không có nhiều.

Sau khi bãi triều, Quân Lạc Huy trở về ngự thư phòng nhớ tới trước đó Nghiêm An có nói hoàng hậu đợi mình dùng ngọ thiện, trong lòng Quân Lạc Huy bây giờ thật sự chán ghét đi điện Phụng Nghi, nhưng cho dù chán ghét cỡ nào kịch thì vẫn phải diễn, xoa xoa lông mày, dù sao cách ngọ thiện vẫn còn một lúc nữa, kéo được lúc nào hay lúc đó vậy.

......

"Tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Sau khi quan hộ bộ rời đi, Văn Cảnh Thịnh mới quay đầu lại nhìn phụ thân của mình, hắn nhớ rõ chức vụ mà phụ thân tìm cho hắn là đô úy cấm quân hoàng thành, vốn nghĩ là làm một năm đô úy rồi vào quân doanh, như vậy tốt hơn là mới bắt đầu liền vào quân doanh, nhưng bây giờ thánh chỉ của hoàng thượng là phái hắn đi nhậm chức đô úy ở Giang Nam, điều này khiến cho Văn Cảnh Thịnh có chút trở tay không kịp.

Thấy ánh mắt của con trai nhìn mình, Văn Cẩn Nghiêm thở dài, kể cho hắn nghe những việc xảy ra trong triều lúc sáng nay, Văn Cảnh Thịnh nghe hoàng thượng đích thân soạn thảo thì thần sắc có chút nghiêm túc, hàm ý trong đó hai phụ tử đều hiểu rõ, nhưng Quân Lạc Huy rốt cuộc để ý đến ai thì bọn họ không biết được Tất nhiên cũng không nghĩ đến bản thân.

Văn Cẩn Nghiêm nhìn đứa con lớn trước nay đều có chính kiến của riêng mình, một lúc sau thì nói: "Con trước giờ đều có chủ kiến của mình, không ở kinh thành cũng tốt, có thể giúp con trải nghiệm luyện tập, vùng Giang Nam trù phú, nhưng quan trường ở đó không thoải mái như ở kinh thành, ở kình thành cha còn có thể giúp cho con, đến Giang Nam rồi con chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi." Con trai nhỏ do không còn cách nào khác phải gả vào trong cung, đối với đứa con trai lớn, Văn Cẩn Nghiêm ban đầu nghĩ tất cả tùy theo ý hắn, bởi vì đây là do con trai nhỏ của ông giành lại được, ông sẽ không đem ràng buộc đổ lên Văn Cảnh Thịnh, chỉ muốn hắn tự do tung hoành, nhưng bây giờ lại trái ngược với ý nguyện của con ông, ông cũng có chút bất đắc dĩ.

"Cha, người cứ yên tâm, con sẽ không đi làm mấy việc tùm lum tùm la đâu, phải rồi, chỗ đệ đệ có cần phải báo một tiếng không?" Văn Cảnh Thịnh luôn cảm thấy có lỗi đối với đệ đệ của mình, vốn dĩ nghĩ răng làm đô úy cấm quan một năm, trong thời gian này nếu đệ đệ có cần gì thì mình cũng có thể giúp một chút, nhưng bây giờ sự việc lại không thuận theo ý nguyện của mình.

Nghe con trai nói Văn Cẩn Nghiêm gật đầu, chuyện này quả thật nên nói với Văn Cảnh Dương, sau đó hai cha con suy nghĩ trong thư viết gì, còn nghĩ gửi một ít đồ vào cung cho Văn Cảnh Dương, thư nhà cũng không phải muốn viết gì cũng được, ba tháng một lần, mỗi lần hai cha con đều viết đến mấy trang giấy, viết lan man rất nhiều thứ, điều đó cho thấy quan hệ trong Văn gia tốt như thế nào.

......

Nhìn thấy sắp đến trưa, Quân Lạc Huy nhăn mặt bực bội, đang viết cũng không còn tâm trạng để viết tiếp. Quân Lạc Huy đặt bút xuống rời khỏi ghế, trên mặt hắn lúc này không còn tí kiên nhẫn nào, phân phó Nghiêm An bên cạnh: "Bãi giá đến điện Phụng Nghi."

Khi Quân Lạc Huy đến điện Phụng Nghi đã thấy hoàng hậu Lâm Mật Nhi đang đợi ở cửa, sau lưng cô ta còn cả đám oanh oanh yến yến, cảnh này khiến Quân Lạc Huy có chút ngạc nhiên, nhưng trong đám người này hắn lập tức nhìn ra một nam tử hòa vào đám người xung quanh, người này mặc dù không có trang phục đặc biết khác với những người khác, nhưng dáng người cao hơn sơ với nữ tử thông thường khiến cho Quân Lạc Huy lập tức chú ý đến.

Cuộc gặp gỡ đột ngột này khiến nhịp tim của Quân Lạc Huy có chút nhanh, hắn tưởng tượng rất nhiều cảnh mà bọn họ sẽ gặp nhau, duy nhất không nghĩ tới lại gặp nhau trong trường hợp này, điều này khiến hắn không có chút chuẩn bị nào hết.

"Thần thiếp (Thần) tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Quân Lạc Huy bừng tỉnh lại mỉm cười và gọi mọi người đứng dậy, bước lên nắm tay Lâm Mật Nhi. Quân Lạc Huy nói: "Hôm nay sao lại náo nhiệt thế này?"

"Hồi hoàng thượng, ngài đem ngọc thạch mà Tây Vực dâng tặng ban tặng cho thần thiếp, thần thiếp còn không phải là muốn phân chia cho các muội muội sao?" Trên mặt còn có nụ cười độ lượng, cô ta biết Quân Lạc Huy thích nhất bộ dạng này của mình, vì vậy mỗi lần Quân Lạc Huy ban tặng món gì cho mình, cô ta cũng đều đem phan chia cho các phi tần khác, điều này không chỉ thể hiện sự rộng rãi của mình, còn có thể ở trước mặt phi tần khác mà khoe khoang, rằng hoàng thượng chỉ yêu có mình cô ta, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Nghe những lời của Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy cười khẩy trong lòng, cho tới nay hắn còn không hiểu trong lòng cô ta nghĩ gì sao? Trước đây không phải không biết, chỉ là không nghĩ mà thôi.

"Trẫm nhớ là Văn quân hình như dị ứng với ngọc thạch? Hoàng hậu tí nữa không cần ban ngọc thạch cho hắn ta." Nắm tay Lâm Mật Nhi đi vào trong, Quân Lạc Huy đột nhiên nói ra câu này.

Văn Cảnh Dương nãy giờ cuối đầu đi trong đám đông bất ngờ ngẩng đầu, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Quân Lạc Huy lại biết được việc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.