Chiều chủ nhật Phương Bắc cùng Phương Nam đã tới từ sớm.
Phương Đông nhàn nhã ngồi ăn bánh uống trà, giống như thật sự ra ngoài chỉ để uống trà chiều làm Phương Bắc nhìn mà sôi gan.
Từ lúc ngồi xuống tới giờ anh liên tục xem đồng hồ, chờ lúc vừa đúng giờ hẹn anh đã không chịu nổi mà đứng lên đi ra ngoài.
“Ê! Sao anh lại đi?” Phương Đông phía sau buồn bực hỏi.
“Chân em ấy bị thương còn chưa khỏi, tôi ra ngoài nhìn chút.” Phương Đông cuống lên, nếu Phương Đông mà không nói anh chịu khó nhẫn nhịn một tuần thì anh đã sớm không nhịn được đem đóng gói Phương Nam đang bị thương kia mang đi rồi. Nói thế nào nhỉ, cái này không giống kiểu chia tay như “Tiểu biệt thắng tân hôn”, ít ra tiểu biệt thắng tân hôn chỉ có vui sướng khát khao khi gặp lại nhau, chứ không hề có cái cảm giác lo lắng, khó chịu như anh hiện giờ
Ở ven đường hút thuốc chờ, xa xa thấy Phương Nam đang xuống xe từ chối sự giúp đỡ của tài xế tự mình chống gậy khập khiễng đi lại đây.
Phương Bắc dập tắt tàn thuốc lên lan can, đứng xa xa nhìn y.
Phương Nam đi lại có chút vất vả vì thế nên cực kì tập trung, y cúi đầu không chú ý tới người đàn ông ngốc ngốc gần đó, bàng quan hết người xe như nước xung quanh, tầm mắt như tia X quang mạnh mẽ xuyên thấu cả thế giới, không chớp mắt một lần nào nhìn vào y.
Nhìn Phương Nam đến gần, Phương Bắc tiến lên chặn đường y.
Phương Nam ngẩng đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-tranh-nhau-lam-cong-cua-huong-nam-va-huong-bac/218363/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.