Phương Bắc không chủ động liên hệ Phương Nam, lo lắng suốt ba ngày anh mới giật mình nhận ra, sao anh có thể chờ Phương Nam chịu thua trước cơ chứ?! Vì lần đầu tiên tranh trên dưới mà y còn cùng anh đánh nhau muốn một mất một còn cơ mà! Phương Nam chính là kiểu người “Không bao giờ cúi đầu, vì vương miện sẽ rơi” kia mà!
Nhưng anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh nghĩ vậy, trong lòng lại bốc lên bong bóng chua xót, làm một người đàn ông trưởng thành oán trách gì cũng chỉ có thể chịu đựng trong lòng. Anh nhớ Phương Nam, nhớ muốn chết.
Vì thế anh bắt đầu tự hỏi mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
Trí nhớ quay trở lại ngày bị Phương Nam đuổi khỏi cửa, vào cái buổi chiều chia tay Phương Nam ấy. Đúng rồi, Phương Nam nói gì nhỉ?
“Anh làm gì mà phải nhận điện thoại sau lưng tôi?” Đầu tiên Phương Nam chất vấn anh như vậy
“Anh......” Phương Bắc vừa mới nhận điện thoại của bạn trai cũ nên có hơi chột dạ, “Một người bạn của anh.”
“Bạn? Là bạn trai cũ mới đúng đi?” Phương Nam hùng hổ, “Nhận điện thoại mà phải lén lút? Làm sao? Hay là anh cảm thấy anh ta không nhận ra ai, hoặc là tôi không thấy gì?
“Không phải, anh không có,” Phương Bắc muốn nắm lấy tay Phương Nam nhưng bị vung ra
“Đừng mẹ nó đụng vào tôi!” Phương Bắc không hiểu tại sao Phương Nam đột nhiên bị chọc giận, “Anh đi tìm anh ta đi!”
“Cưng ơi......”
“Đi! Đi ngay bây giờ đi!” Phương Nam quát lên với Phướng Bắc
“Anh không có......” Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-tranh-nhau-lam-cong-cua-huong-nam-va-huong-bac/218361/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.