Ban đầu, hai người vì vấn đề tư thế nên thường xuyên đánh nhau, tiếc là trị số vũ lực ngang nhau nên số lần làm công cơ bản cũng ngang nhau, sau đó một khoảng thời gian đến đánh nhau cũng lười, đến cãi nhau cũng trở thành một kiểu tình thú.
Tuy vậy lúc mới đầu, Phương Nam và Phương Bắc vẫn có điểm khác biệt rất lớn.
Ví dụ như buổi tối Phương Bắc bị đè thì hôm sau vẫn cười đùa cợt nhả, căn bản không hề để tâm chuyện mình bị đè.
Nhưng Phương Nam thì không như vậy, mặc kệ là Phương Bắc thi thoảng thô bạo làm y đau, hay anh phát huy hết mười phần kỹ thuật của mình làm y cực sướng, y đều không vui, mặt nặng mày nhẹ, trong lòng khó chịu. Dường như trong lòng luôn luôn có một vướng mắc, không hiểu sao mình vẫn luôn nằm trên, đùng một cái lại chuyển sang nằm dưới, còn nghĩ hay do mình nhường nhịn tên kia quá quá, làm Phương Bắc được voi đòi tiên.
Lần tới lúc đánh nhau với Phương Bắc để quyết định vị trí y còn mang một bụng tức, xuống tay càng thô bạo hơn.
Quả nhiên phải được thoải mái mới là tốt nhất.
Hôm đó là một ngày rất chi bình thường như bao ngày, vì tăng ca nên lúc Phương Nam xong việc thì đã khuya, lúc đi ra thấy trời tối đen.
Phương Nam nhìn thấy phía xa có một bóng người đứng ở ven đường, bộ dáng lười biếng, hơi thở tỏa ra khói trắng như có như không.
Đi lại gần mới thấy người đó đang hút thuốc, thấy y lại đây liền vội vàng dập tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-tranh-nhau-lam-cong-cua-huong-nam-va-huong-bac/218356/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.