Chương trước
Chương sau
“Cái gì?!”
Ngụy tiểu thư chấn kinh mở to hai mắt, giọng cất cao không ít, một bộ dạng không thể tin.
“Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”
Ngụy tiểu thư còn chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, biểu tình thực nghiêm túc. Nghê Diệp Tâm nhịn không được bậc cười.
“Ngụy tiểu thư khi nói chuyện đã nháy mắt, cho thấy có hai khả năng, thứ nhất là không rõ nguyên do, thứ hai là nói dối. Nói chuyện mà nghiêng đầu cũng có hai loại ý tứ, thứ nhất là làm bộ đáng yêu, thứ hai là lả lơi đưa đẩy. Ta nghĩ Ngụy tiểu thư có khả năng không biết.”
“Ngươi……”
Ngụy tiểu thư có chút tức giận nói:
“Ngươi có ý gì? Cố ý nhục nhã ta sao?”
“Tất nhiên không phải. Chẳng lẽ Ngụy tiểu thư đang dối gạt mọi người sao? Ngụy tiểu thư nói với mọi người là đêm qua mình không có ra khỏi phòng, vậy sao có thể thấy một người nam nhân có thân hình cao lớn vào chủ viện? Còn cảm thấy người kia có thân hình giống Hạ Hướng Thâm công tử.”
“Cái này……”
Sắc mặt Ngụy tiểu thư tức khắc trắng bệch, bàn tay dùng lực vò khăn lụa như muốn xé rách, vừa thấy liền biết rất nôn nóng bất an.
“Trước mặt mọi ngươi nói chuyện lại dùng khăn lụa che kín miệng mũi, động tác này tuy rằng là theo bản năng, nhưng cũng là phản ứng nội tâm, đây là một động tác cố ý giấu giếm, đang muốn vu khống hãm hại Hạ Hướng Thâm.”
“Ta! Ta không có!”
Giọng Ngụy tiểu thư cất cao hơn, nôn nóng nói:
“Hạ đại ca cũng giống như ca ca ruột của ta, ta sao lại hãm hại được! Hạ đại ca phải tin tưởng muội.”
Ngụy tiểu thư chớp chớp mắt, trong mắt có chút nước, tựa như sắp khóc, nôn nóng nhìn Hạ Hướng Thâm.
“Hạ đại ca nói chuyện đi.”
Hạ Hướng Thâm chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Dục đã lên tiếng trước.
“Xin hỏi Ngụy tiểu thư, vì sao chỉ tội Hướng Thâm vậy?”
“Ta…… Ta ……”
Ngụy tiểu thư ấp úng nói không nên lời.
Nghê Diệp Tâm cắt lời nàng.
“Ngụy tiểu thư phải nói cho rõ ràng, bằng không bản thân sẽ thành người đáng nghi lớn nhất. Nếu lúc ấy tiểu thư thật sự thấy một người nam nhân có thân hình cao lớn vào phòng Ngụy thiếu gia, vậy chứng minh tiểu thư tuyệt đối không ở trong phòng mình cả buổi tối, có lẽ lúc ấy tiểu thư đang ở gần phòng Ngụy thiếu gia. Phòng của Ngụy tiểu thư không có gần chủ viện phải không? Nếu như vậy thời điểm Ngụy công tử chết Ngụy tiểu thư có khả năng ở tại hiện trường.”
“Ta không có……”
Ngụy tiểu thư tức giận mặt cũng đỏ lên.
Nghê Diệp Tâm cũng không cho nàng cơ hội phản bác.
“Nếu Ngụy tiểu thư phủ nhận có mặt ở hiện trường, như vậy vì cái gì cố ý chỉ ra Hạ Hướng Thâm có hiềm nghi? Có ý gì đây?”
“Ta……”
Ngụy tiểu thư cắn môi, nàng thật sự không biết nói cái gì, tất cả mọi người đều nhìn nàng, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, làm Ngụy tiểu thư vô cùng khó xử.
Lão phu nhân lúc này đã lên tiếng.
“Nha đầu! Rốt cuộc là thế nào! Nói thật ra đi!”
“Có thể là…… Có thể là con ngủ đến hồ đồ…… con nhớ lầm. Thật là ngại ngùng, Hạ đại ca, muội không phải cố ý……”
Ngụy tiểu thư đã thay đổi lời nói bất quá giờ đây mọi người đều không mấy tin tưởng, họ nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
“Ngụy tiểu thư ấp a ấp úng không chịu nói, hay để ta đưa ra một giả thuyết. Đêm qua Ngụy tiểu đã không có ở trong phòng mình, nha hoàn cũng không ở bên cạnh, cũng không ai làm chứng. Chúng ta thử cho rằng tiểu thư lặng lẽ ra khỏi phòng, sau đó đi tới chủ viện.”
“Ngươi nói bậy! Ta không có!”
Ngụy tiểu thư kích động la lên, thậm chí muốn đi qua đánh Nghê Diệp Tâm. Chỉ tiếc là Ngụy tiểu thư yếu ớt, dù võ công của Nghê Diệp Tâm không bằng Mộ Dung Trường Tình nhưng đối phó với nàng cũng dư dả.<HunhHn786>
Khi Ngụy tiểu thư nhào lên, Mộ Dung Trường Tình hơi giơ tay, Bắp lập tức xuất hiện, há to miệng lộ ra hai cái răng nanh, còn phun lưỡi ra.
“Á....”
Ngụy tiểu thư sợ hãi kêu một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, trong miệng kêu.
“Có rắn! Có rắn!”
Mọi người cũng đều hoảng sợ, có chút hỗn loạn, tất cả đều ồn ào lên.
Trong tiếng ồn ào còn có tiếng gâu gâu và đôi mắt lưng tròng, nhưng do âm thanh quá nhỏ nên hoàn toàn bị che lấp.
Kỳ thật vừa rồi khi Ngụy tiểu thư nhào lên, Bắp Rang cũng muốn làm anh hùng cứu chủ nhân, nhưng nó quá nhỏ, bị đám người giẫm đạp, kêu to cũng không người nào nghe……
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, rồi nói.
“Ta nói chỉ đưa giải quyết mà thôi, Ngụy tiểu thư không cần quá kích động, để ta nói cho hết lời.”
Ngụy tiểu thư sợ tới mức run run, cũng không dám tiến lên, mặt xám như tro, lui vào trong đám đông.
“ Ngụy tiểu thư đi tới chủ viện lúc giữa đêm, cũng thật sự nhìn thấy một bóng người đi vào chủ viện, nhưng người kia không phải là Hạ Hướng Thâm, phải không? Xem biểu tình và động tác lúc tự thuật hình như Ngụy tiểu thư che giấu sự thật. Ngụy tiểu thư nói rằng người kia có thân hình cao lớn là bịa ra, nhưng thực ra sự thật so với lời bịa đặt cũng có liên quan với nhau. Nhưng không phải là tương tự, mà hoàn toàn ngược lại, bởi vì Ngụy tiểu thư muốn nói dối mọi người.”
Môi Ngụy tiểu thư run run, vừa thấy là biết muốn giải thích, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói được.
“Cho nên mới nói, người đêm qua tiến vào chủ viện, kỳ thật cũng không phải một nam tử có thân hình cao lớn, mà là một nữ tử dáng người nhỏ nhắn đúng hay không?”
“Ta không biết…… Ta không biết……”
“Chuyện Ngụy công tử chết có lẽ Ngụy tiểu thư là người đầu tiên phát hiện? Nhưng Ngụy tiểu thư không có lộ ra, thậm chí thực vui mừng.”
Ngụy lão gia chết vốn dĩ Hạ Hướng Thâm là người kế thừa gia sản. Hạ Hướng Thâm lại không muốn gia sản, muốn đem trả lại cho Ngụy tiểu thư. Nhưng ai ngờ, lão phu nhân đem con rơi của lão gia từ bên ngoài về.
Ngụy thiếu gia kế thừa gia sản, liền tống cổ lão phu nhân và tiểu thư ra khỏi chủ viện. Lão phu nhân cùng Ngụy tiểu thư đều rất oán hận Ngụy thiếu gia, nhưng họ không có biện pháp. Lúc này có người giết chết Ngụy thiếu gia, Ngụy tiểu thư đương nhiên là vui mừng rồi.
Nhưng mà Ngụy tiểu thư là chim sợ cành cong. Nàng cảm thấy Ngụy thiếu gia đã chết, nói không chừng Hạ Hướng Thâm sẽ lấy thân phận nghĩa tử của Ngụy lão gia tới cướp gia sản, cho nên mới cố ý vu oan hãm hại Hạ Hướng Thâm.
“Ngụy tiểu thư, nói dối trước mặt nhiều người như vậy là muốn bao che hung thủ, hay muốn mang tội thông đồng làm bậy?”
“Ta…… Ta…… Ta là thật sự không biết.”
“Vậy biết cái gì, nói ra xem.”
Ngụy tiểu thư bị Nghê Diệp Tâm dọa sợ.
“Đêm hôm qua ngủ không được, ta liền đi dạo một chút…… Ta không phải muốn đi chủ viện, ta chỉ là đi ngang qua…… Ta nhìn thấy một bóng người vào chủ viện, là một nha hoàn!”
“Nha hoàn?”
“Đúng đúng! Là nha hoàn, ta không gạt người. Nhưng tối quá, lại không có đèn lồng, ta nhìn không thấy mặt nàng chỉ thấy trang phục nàng là nha hoàn.”
Ngụy tiểu thư vừa nói xong, chung quanh lại một mảnh sôi trào, đặc biệt là nhóm nha hoàn, mặt đầy kinh ngạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đêm qua Ngụy tiểu thư nghĩ đó là một nha hoàn tay chân không sạch sẽ, muốn đi trộm đồ. Vốn rất tức giận, nhưng nàng cũng hận Ngụy thiếu gia, Ngụy thiếu gia ở một mình, nha hoàn muốn đi trộm đồ của hắn, Ngụy tiểu thư cũng không muốn quản, nên nàng muốn rời khỏi.
Nhưng mà ở thời điểm nàng muốn đi, bỗng nhiên nghe được giọng Ngụy thiếu gia, thật sự rất cao, nói ba chữ.
‘ Ngươi làm cái……’
Nói xong ba chữ này thì không có nói gì nữa. Tiếng Ngụy thiếu gia lúc ấy không nhỏ, bất quá không ai ở đó, chỉ có Ngụy tiểu thư nghe được. Ngụy tiểu thư liền cảm thấy không thích hợp, nàng trốn vào một góc, sau khi phát hiện nha hoàn rời khỏi, nàng vào chủ viện, liền phát hiện Ngụy thiếu gia đã chết.
Ngụy tiểu thư sợ đến mức suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng nàng lập tức che miệng lại. Bởi vì nàng và Ngụy thiếu gia không hợp, sợ có người lại đây sẽ nghĩ là nàng giết Ngụy thiếu gia, đến lúc đó lại vướng phải phiền toái thì không tốt.<HunhHn786>
Ngụy tiểu thư sợ đến mất hồn, lảo đảo chạy đi, chạy về phòng mình không dám đi ra nữa. Nàng thức nguyên một đêm, hừng đông ngày hôm sau, có người phát hiện Ngụy thiếu gia đã chết.
“Ta thật sự…… Ta thật sự không biết hung thủ là ai…… tối như vậy thấy không rõ, ta cũng không dám tới gần……”
“Không sao. Ta biết hung thủ là ai.”
Một câu của Nghê Diệp Tâm thành công thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhìn Nghê Diệp Tâm rất chuyên chú.
“Đầu tiên, lúc Ngụy thiếu gia chết tuy rằng tay chân bị trói lại, nhưng hắn cũng không giãy dụa. Điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng lúc đó Ngụy thiếu gia không thấy nguy hiểm. Nói lên rằng người trói Ngụy thiếu gia, thậm chí người giết chết hắn cũng là người hắn quen biết. Ngụy thiếu gia cảm thấy hung thủ không có khả năng giết hắn.”
Bộ khoái hỏi:
“Chẳng lẽ hung thủ chính là nha hoàn Ngụy phủ?”
Nghê Diệp Tâm cười cười.
“Tạm thời đừng nóng nảy, còn chưa nói xong. Vết thương chí mạng của Ngụy thiếu gia ở cổ họng là bị một cây trâm đâm vào. Cây trâm này được rất nhiều người biết, một cây trâm ngọc màu đỏ có tên Hồi Hồn Trâm. Cây trâm vốn là lễ vật Hạ công tử đưa cho Mộ Dung công tử, rất đáng giá, nhưng đêm qua không cánh mà bay.”
“Ý Nghê đại là……”
Bộ khoái khó hiểu hỏi.
“Ý Nghê đại là... là Hồi Hồn Trâm bị quỷ ám cho nên giết người?”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng.
“Ai nói cây trâm bị quỷ ám, trước nay đều là có người phá rối! Làm một ít trò ảo thuật mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.