“A! Có rắn!”
Trong lúc Nghê Diệp Tâm đang do dự không biết có nên đuổi theo cứu giúp Bạo Mễ Hoa hay không, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng la bén nhọn. Có rất nhiều tiểu nha hoàn la hét chói tai liên tiếp nhau.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói: “Mộ Dung đại hiệp, mau đưa Ngọc Mễ trở về, lỡ cắn người thì làm sao.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Không cần phải lo lắng, ta không cho Ngọc Mễ ăn mặn, nó sẽ không tùy tiện cắn người.”
“Ai mà tin được!” Nghê Diệp Tâm ngược lại hoàn toàn không tin, nói: “Lần đầu tiên nó xuất hiện liền cắn cổ của ta.”
Mộ Dung Trường Tình nhếch khóe miệng, cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Ai bảo Nghê đại nhân quá khác biệt so với mọi người.”
Nghê Diệp Tâm: “…” Đây có phải là lời khen ngợi không?
Bên ngoài náo loạn đến gà bay chó sủa, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại.
Nghê Diệp Tâm ló đầu nhìn lên, liền thấy Mộ Dung Dục toàn thân áo trắng đang đi vào. Hắn ôm Bạo Mễ Hoa vào trong ngực, Ngọc Mễ cuộn lại trên bả vai, còn có một đám tiểu nha hoàn rụt rè đi theo sau.
Tiểu nha hoàn hẳn là đến đưa cơm tối cho bọn họ, trong tay đều nâng khay, cũng may không làm rớt xuống, không thì bữa cơm tối liền ngâm nước.
Nghê Diệp Tâm thấy Bạo Mễ Hoa không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm.
Bạo Mễ Hoa dáng vẻ đáng thương, mũi nhỏ khụt khịt, đôi mắt tròn vo long lanh nước, thực sự là nhìn thấy mà yêu, vừa nhìn là biết nó đã bị Ngọc Mễ khi dễ thảm hại.
Nghê Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/178906/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.