Mỹ nam áo trắng ngồi trên nóc nhà, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay bay tóc mai. Ánh trăng chiếu xuống đường nét tinh xảo trên khuôn mặt của hắn làm vô cùng lóa mắt. Nghê Diệp Tâm nhìn mà sắp chảy nước miếng, vội nhanh chóng sờ sờ khóe miệng, cũng may vẫn chưa chảy ra.
Mỹ nam áo trắng liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, sau đó liền dời tầm mắt đi, dường như không có chút hứng thú nào với Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm không hề lúng túng, vẫn nở nụ cười thân thiện.
“Thiếu hiệp, tại sao lại ngồi trên nóc nhà của người ta?”
“Ngươi rất muốn biết?”
Nghê Diệp Tâm vẫn tạo dáng chính nhân quân tử, thật ra vừa thấy người ta nói chuyện với mình, tim đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. <HunhHn786>
Nam tử áo trắng đứng lên, ôm cánh tay híp mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.
“Ta tới để giết người.”
Nghê Diệp Tâm có chút sững sờ, hiếu kỳ hỏi:
“Thiếu hiệp tới giết người nào?”
Nam tử áo trắng cười quỷ dị.
“Tần Bá Hiền.”
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên hiểu ra.
“A, là vị Tần lão gia kia sao?”
“Không sai.”
Nam tử áo trắng gật đầu, nói tiếp:
“Không phải Nghê đại nhân tới đây để bắt hung thủ sao?”
Nghê Diệp Tâm cũng gật đầu, bắt chước giọng điệu của người ta.
“Không sai.”
“Sao? Ngươi không bắt ta à? Hay là Nghê đại nhân biết là không đánh lại ta nên không dám động thủ?”
Nghê Diệp Tâm giả vờ che ngực ho khan một cái.
“Khụ, thật sự rất ngại ngùng, ta bị trọng thương chưa khỏi, không phải là đối thủ của thiếu hiệp.”
Nam tử áo trắng hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/178893/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.