Cừu Vô Tự hiển nhiên thập phần bất đắc dĩ, nói:
"Nghê đại nhân, loại thời điểm này cũng đừng giỡn với ta."
Nghê Diệp Tâm nói:
"Ta nào có nói giỡn a. Ta rõ ràng thực nghiêm túc, có phải hay không?"
Nghê Diệp Tâm nói còn kéo cằm Mộ Dung Trường Tình để cho hắn thấy biểu tình của mình thật nghiêm túc.
Mộ Dung Trường Tình đứng dậy, thuận tiện còn đem Nghê Diệp Tâm kéo lên, nói:
"Được rồi, chúng ta đi."
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình kéo từ phòng Thập Nữ ra ngoài.
Trời lúc này đã dần tối. Bởi vì nơi này quanh năm có tuyết, kỳ thật ban ngày cũng không có nắng chói chang, buổi tối tựa hồ đến sớm. Bọn họ bởi vì đột ngột phát sinh tình huống, bận rộn đến chiều tối.
Chỗ Thập Nữ cách khá xa chỗ Mộ Dung Trường Tình. Hai người trở về, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít đệ tử tuần tra. Nghê Diệp Tâm để ý thấy nơi này rất an toàn.
Một đường lặn lội, đặc biệt trời mờ tối đi trên tuyết cảm giác chân khó vững. Lần thứ ba Mộ Dung Trường Tình túm Nghê Diệp Tâm, nói:
"Hay là ta cõng ngươi?"
Nghê Diệp Tâm xua xua tay.
"Có nhiều người đi tuần tra, để nhiều đệ tử nhìn thấy thì không tốt. Hơn nữa không phải lập tức tới rồi sao?"
"Vậy ngươi cẩn thận nhìn dưới chân, Tuyết phủ lên đá tương đối trơn trượt."
"Ta biết, ta biết. Ta đi vẫn thực ổn, sẽ không ngã được."
Chỉ là Nghê Diệp Tâm mới vừa nói xong, liền loạng choạng như lão thái vấp ổ chăn. Chân xẹt một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571469/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.