Nghê Diệp Tâm nói:
“Độc mà Cừu Trưởng lão trúng chính là mãn tính. Vậy chứng minh rất có khả năng bên cạnh Cừu Trưởng lão có nội gián. Nội gián có thể ở hai đầu bờ ruộng không? Tốt nhất phải tìm ra.”
Mộ Dung Trường Tình cũng nhớ rõ việc này. Cừu Vô Tự đã không còn đáng ngại, tuy rằng chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng coi như đã tốt. Thuốc giải là Vô Chính đưa cho, phân lượng đã đủ dùng rồi.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Ăn xong ta mang ngươi đi tìm mấy người Cừu Vô Tự.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, sau đó liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Mộ Dung Trường Tình cung cấp một ngày ba bữa, thức ăn ngon không lời gì để nói. Tuy rằng không giống như trong hoàng cung mỗi bữa phải có rất nhiều món ăn. Nhưng ở đây mỗi một món đồ ăn đều rất ngon, hơn cả tửu lâu bên ngoài nhiều. Nghê Diệp Tâm ăn tới mặt mày hớn hở, bữa sáng liền ăn đến đi không nổi.
Ăn xong, Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi tìm mấy người Cừu Vô Tự.
Cừu Vô Tự đã nhiều ngày phải liên tục tìm hộp gỗ, nhưng cũng chưa có tìm được.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Hộp gỗ rốt cuộc ở nơi nào?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói:
“Ta nhớ rõ ở nơi nào đó trong kho hoặc là thư phòng.”
Mộ Dung Trường Tình tuy nói kho, kỳ thật là nơi chất đống những thứ tốt. Mà thư phòng cũng không giống thư phòng nhà người thường, mà chất đống bí tịch võ công.
“Vậy không có quá khó tìm chứ?”
Mộ Dung Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571466/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.