Mục Nam Đình cũng bất đắc dĩ. Mấy ngày nay hắn đều bị Nghê Diệp Tâm chọc ghẹo, cảm giác Nghê Diệp Tâm đã đem mình trở thành công cụ tiêu khiển.
Một người giữ cửa khác kỳ quái nhìn bọn họ, tựa hồ không hiểu cái gì mà tín vật đính ước.
Mọi người đứng ở cổng thôn trang đợi trong chốc lát. Mục Nam Đình lạnh sắp thành băng, nhịn không được giậm giậm chân.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Trên núi đều là tuyết, sẽ không đột nhiên tuyết lở chứ?"
Mục Nam Đình hoảng sợ, cảm thấy không trùng hợp như vậy chứ. Lục Duyên nhìn Mục Nam Đình, nhịn không được nói:
"Nghê đại nhân là nói giỡn."
Mục Nam Đình cũng cảm thấy vậy.
Nghê Diệp Tâm chết bầm tuyệt đối lại đang chọc ghẹo ta!
Trên núi này tuy rằng tuyết rất dày, bất quá thoạt nhìn hẳn là sẽ không xuất hiện tuyết lở. Dù sao ở chỗ này còn có một tòa sơn trang rất lớn, nếu có tuyết lở, chỉ sợ sơn trang đã sớm không có người ở.
Bọn họ đợi một hồi lâu, cửa lớn sơn trang rốt cuộc mở ra, từ bên trong đi ra chính là người vừa rồi đi vào bẩm báo. Sau đó thực mau lại ra vài người, đi ở cuối cùng chính là một vị trung niên, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi.
Vị trung niên ra tới, nói:
"Nửa khối ngọc bội là của người nào?"
Lục Duyên đánh giá vị trung niên, nói:
"Là của ta."
"Thì ra ngươi muốn gặp trang chủ, ta là sư huynh của hắn."
Vị trung niên ngữ khí xem như khách khí, nói:
"Chỉ là không khéo, vài ngày trước hắn đã xuống núi, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571450/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.