Chương trước
Chương sau
Mục Nam Đình vừa nghe, sắc mặt liền đỏ. Lại nhìn Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm, một bộ trêu ghẹo, Mục Nam Đình càng ngượng ngùng muốn chết.
Mục Nam Đình tự xưng là phong lưu tiêu sái, hồng nhan tri kỷ khắp giang hồ. Kết quả đột nhiên có một ngày, hắn áp người không thành, ngược lại bị người ăn. Người này lại là tình địch, hơn nữa còn bị thương. Mà ngày hôm sau, hình như cả thiên hạ đều biết.
"Ầm"
Mục Nam Đình cảm giác mình muốn điên rồi. Tay chân lanh lẹ, hắn liền đem cửa phòng đóng lại, ngăn cách với Nghê Diệp Tâm đang nở nụ cười muốn bị đánh kia.
Lục Duyên cũng chuẩn bị đi ra. Nhưng hắn đi tới cửa lại thấy Mục Nam Đình đóng cửa thật mạnh, kỳ quái hỏi:
"Sao không đi ra?"
Mục Nam Đình đem Lục Duyên trở thành chỗ xả hơi, hung tợn quay đầu nhe răng, nói:
"Ta không vui, không ra cửa!"
Không biết vì cái gì, Lục Duyên cảm thấy bộ dáng hiện tại của hắn có chút buồn cười. Nhe răng nhếch miệng, rõ ràng là hung tợn, nhưng sắc mặt đỏ bừng, thế nhưng có chút đáng yêu.
Lục Duyên đứng ở trước mặt, ở thời điểm Mục Nam Đình nhe răng nhếch miệng, liền cúi đầu hôn một cái lên môi.
Mục Nam Đình liền bị dọa.
"Ngươi hôn ta làm gì?!"
"Suỵt"
Lục Duyên thấp giọng nói:
"Cẩn thận bị nghe được."
"......"
Nên bị nghe hoặc là không nên bị nghe, kỳ thật đã sớm bị tất cả mọi người nghe được!
Mục Nam Đình hoàn toàn không biết Lục Duyên nghĩ như thế nào. Dù sao chính là không biết ý tưởng của hắn. Mục Nam Đình chỉ thấy Lục Duyên nói lời không biết xấu hổ, mà vẻ mặt văn nhã ngữ điệu bình thường.
"Bởi vì ta phát hiện hôn ngươi cảm giác thực thoải mái."
Sắc mặt Mục Nam Đình càng đỏ. Kỳ thật hắn cũng có loại cảm giác này. Bị Lục Duyên đột nhiên nói như vậy trong lòng hắn lại ngứa ngứa.
Lục Duyên lại cười nói:
"Nơi đó của ngươi cũng cho ta thực thoải mái, vừa chặt vừa nóng."
"Ngươi có bệnh a......"
Mục Nam Đình vừa muốn chửi ầm lên, bất quá bị Lục Duyên đè vào vách. Lục Duyên cúi đầu, liền hôn môi Mục Nam Đình. Hắn dùng lực mút hút gặm cắn, làm Mục Nam Đình không có biện pháp mắng.
Mục Nam Đình không muốn phối hợp, cảm thấy đặc biệt mất mặt, nhưng hắn không phối hợp không được. Bởi vì Lục Duyên là dưa xanh trứng thúi, lại bắt đầu vừa gặm vừa cắn.
Mục Nam Đình đau đến hít hà, cảm giác lưỡi bị phế đi. Mục Nam Đình muốn đẩy hắn cũng không được, đành phải dẫn đường, dạy hắn hôn như thế nào.
Mục Nam Đình thở hổn hển, cố gắng mọi công phu mới có thể nói:
"Ngươi là muốn cắn chết ta sao? Dùng lực như vậy làm cái gì? Nhẹ chút không được a."
"Ta cho rằng ngươi thích mạnh bạo một chút, đau một chút."
Lục Duyên nói, Mục Nam Đình liếc xéo hắn.
"Ta không phải biến thái."
Lục Duyên nhịn không được cười, nói:
"Chỉ là đêm qua, ngươi rõ ràng cầu ta nhẹ một chút, nhưng khi ta nhẹ, ngươi lại khóc lóc cầu ta dùng lực thật mạnh."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Mục Nam Đình bưng kín miệng Lục Duyên. Lục Duyên nói về thời điểm nhạy cảm mà vẫn là bộ dáng lịch sự văn nhã, khiến Mục Nam Đình tức giận đến không chịu được.
Lục Duyên bị hắn che miệng lại, cũng chỉ là cười cười, sau đó lại bắt đầu vươn lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn.
Mục Nam Đình bất kham liền lấy tay ra. Lục Duyên lại ôm eo đối phương, bắt đầu hôn, thấp giọng nói:
"Mở miệng, ta nhẹ nhàng hôn ngươi, được chưa?"
Có lẽ là giọng Lục Duyên quá ôn nhu, cho nên đầu óc Mục Nam Đình nóng lên. Hắn liền phối hợp mở môi, sau đó đem lưỡi dò xét đi ra ngoài, cùng Lục Duyên giao triền.
Mục Nam Đình cảm thấy cũng rất hưởng thụ.
Khi hắn cảm thấy kỹ thuật hôn của Lục Duyên có tiến bộ vượt bậc, cũng thả lỏng. Kết quả Lục Duyên liền đem cánh môi của hắn cắn phá, khiến hắn đau đến hít sâu vài hơi.
Thời điểm Lục Duyên cùng Mục Nam Đình đi ăn, mấy người Nghê Diệp Tâm còn chưa có lên đường, vẫn còn ngồi ăn cơm.
Có lẽ là do từ nửa đêm qua đã bắt đầu có mưa tuyết lớn. Tuyết thật sự quá nhiều, thời tiết lạnh không nói, đường kết băng thật sự là không dễ đi. Cho nên mọi người cũng đang chờ đợi, để xem có nên ở lại khách điếm thêm hay không. Nếu mạo hiểm đi trong tuyết, lại tìm không thấy khách điếm khác, ở màn trời chiếu đất cũng không phải tính toán tốt.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm đang ăn sáng, vừa ngẩng đầu liền thấy được Mục Nam Đình.
"Các ngươi đi ra rồi à? Ta cho rằng các ngươi còn ngủ nướng."
Mục Nam Đình sợ xấu hổ, ha ha cười, nói:
"Ai nha, bên ngoài tuyết rơi sao ta không biết vậy, còn rất lớn nữa."
Nghê Diệp Tâm cũng cười nói:
"Dù gì đêm qua Mục thiếu hiệp đã rất bận, không biết cũng là bình thường!"
"......"
Mục Nam Đình cùng Lục Duyên cũng ngồi xuống.
Bởi vì buổi sáng người nhiều, đã không còn bàn trống, cho nên bọn họ chỉ có thể chen chúc ngồi cùng nhau.
Khách điếm vốn dĩ nhỏ, còn nhiều người tới. Bởi vì tuyết lớn, khách vốn dĩ chuẩn bị rời đi cũng chưa đi, tất cả đều chen chúc ở đại sảnh ăn sáng, cho nên thật sự rất chật chội.
Mục Nam Đình ngồi xuống, đã bị Nghê Diệp Tâm tỉ mỉ đánh giá vài lần.
Mông Mục Nam Đình đau, hắn lại không dám cử động, sợ bị Nghê Diệp Tâm nói ra câu kinh người.
Mục Nam Đình cầm một cái màn thầu, đang chuẩn bị cắn xuống, nhưng Nghê Diệp Tâm lập tức liền hô lên.
"Dừng"
Mục Nam Đình sửng sốt, kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.
"Ngươi muốn ăn màn thầu này?"
"Không phải. Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi một chút. Ngươi nên đem màn thầu bẻ thành khối nhỏ hãy cho vào trong miệng."
"Vì sao?"
Mục Nam Đình kỳ quái hỏi.
"Bởi vì môi ngươi bị rách thực nghiêm trọng. Nếu ngươi há to miệng cắn màn thầu, sẽ trúng miệng vết thương."
"......"
Môi Mục Nam Đình bị thương là do Lục Duyên vừa mới gây ra. Tuy rằng không chảy máu, nhưng đích xác còn đau, chủ yếu vẫn là xấu hổ......
Lục Duyên dường như không có việc gì, cúi đầu ăn, cũng không ngẩng đầu nhìn. Hiển nhiên hắn sẽ không thừa nhận vết thương trên miệng Mục Nam Đình là do hắn tạo ra.
Sáng sớm Nghê Diệp Tâm liền tìm thấy trò vui. Mộ Dung Trường Tình nhìn liền biết Nghê Diệp Tâm đã ăn no, lại bắt đầu chọc ghẹo người khác.
Cừu Vô Nhất cũng ăn no, đung đưa chân ngắn nhỏ, nâng quai hàm, nói:
"Ai nha, tuyết lớn như vậy chúng ta có phải không thể lên đường hay không?"
Nghê Diệp Tâm nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, nghỉ ngơi thêm một ngày cũng tốt. Hay là ta mang ngươi đi ra ngoài chơi tuyết nha."
Cừu Vô Nhất không hề hứng thú, nói:
"Tuyết có cái gì chơi, vừa lạnh vừa dơ."
"......"
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười, ở bên tay Nghê Diệp Tâm thấp giọng nói:
"Ngươi thấy không, Nhất Nhất còn chửng chạc hơn ngươi."
"Ta đây là hồn nhiên."
"Ngươi muốn chơi tuyết, vậy cũng chỉ có thể để ta mang ngươi đi."
"......"
Tuyết quá nhiều, mấy người Nghê Diệp Tâm quyết định ở lại thêm một ngày, chờ tuyết ít lại đi. Lục Duyên cũng không có ý muốn lập tức lên đường. Mục Nam Đình mông đau, ăn xong rồi liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi chơi tuyết. Bất quá cũng không chơi bao lâu, bởi vì bên ngoài tuyết quá nhiều, gió cũng rất lớn, bông tuyết dày đặc, vừa ra khỏi cửa liền bị thổi trúng gương mặt phát đau. Nghê Diệp Tâm ngây người trong chốc lát cũng liền chịu không nổi.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát mang Nghê Diệp Tâm trở vào. Nhìn gương mặt đông lạnh đến ửng hồng của Nghê Diệp Tâm, lại không ngừng giậm chân xoa tay, Mộ Dung Trường Tình liền cười nói:
"Không phải ngươi muốn chơi tuyết, hiện tại sao kêu lạnh."
Nghê Diệp Tâm xoa xoa tay, cảm giác tay vẫn thực cứng đờ thực lạnh, dứt khoát liền chơi xấu, hướng trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình, còn cho tay chui vào trong quần áo loạn sờ, vừa sờ vừa nói:
"Ha ha, rất ấm áp, ấm áp chết ta, thoải mái, thoải mái."
Mộ Dung Trường Tình bên ngoài có áo choàng, cho nên Nghê Diệp Tâm loạn sờ, người khác cũng nhìn không tới cái gì. Bất quá Mộ Dung Trường Tình lại có phản ứng. Tay Nghê Diệp Tâm cứng ngắc còn lạnh như băng, nhưng lại sờ đến hắn phát hỏa.
Mộ Dung Trường Tình thuận thế đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai nói:
"Đêm qua ngươi ngủ ngon không?"
"Bị hành muốn chết. Chính là Mục thiếu hiệp ở phòng bên cạnh kêu rất lớn, ta bị doạ tỉnh rất nhiều lần."
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Vậy trong chốc lát ngươi nhớ rõ phải kêu nhỏ giọng một chút."
"Cái gì?"
Nghê Diệp Tâm không thể tin trừng mắt nhìn hắn.
"Ta không muốn về phòng, buông ta ra. Ta muốn đi ra ngoài nặn người tuyết!"
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, xoay người liền chạy, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình bắt được.
Này ban ngày ban mặt, Mộ Dung Trường Tình thế nhưng muốn chơi lưu manh. Nghê Diệp Tâm biết nếu mình vào phòng thì hoa cúc sẽ nở thành hướng dương, khó giữ được mạng, cho nên đánh chết cũng không chịu quay về phòng.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình dùng tay xách, liền đem Nghê Diệp Tâm túm trở lại, nói:
"Vừa rồi là ai ở trên người ta sờ tới sờ lui?"
"Đó là ta lạnh! Ta đang sưởi ấm mà!"
"Trong chốc lát ta làm toàn thân ngươi đều ấm lên."
Nghê Diệp Tâm cảm giác Mộ Dung Trường Tình chính là hướng lỗ tai mình thổi khí, làm cho cả người Nghê Diệp Tâm đều run rẩy, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn.
Mộ Dung Trường Tình đã nửa ôm nửa dìu đem người mang về phòng.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy lạnh, trong phòng cũng không ấm áp, nên không chịu cởi áo choàng, bọc kín mít. Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm để trên bàn.
Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên bàn, đặc biệt không thoải mái, nói:
"Vì sao để ta ngồi ở trên bàn, lỡ sụp thì làm sao đây?"
"Như vậy ngươi dùng chân kẹp eo ta tương đối tiện."
"......"
Nghê Diệp Tâm vừa muốn kháng nghị, Mộ Dung Trường Tình đã hôn lên, còn thuận tiện ở trên cổ nhẹ nhàng vuốt ve.
Nghê Diệp Tâm cảm giác được bàn tay ấm áp của Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng vuốt ve ở gáy.
Bởi vì bên ngoài quá lạnh, làn da Nghê Diệp Tâm cũng đều lạnh như băng, so với nhiệt độ cơ thể Mộ Dung Trường Tình sinh ra đối lập. Nghê Diệp Tâm bị hắn sờ cũng không mâu thuẫn, ngược lại thoải mái cọ cọ.
Mộ Dung Trường Tình nội công thâm hậu, biết Nghê Diệp Tâm lạnh, cho nên cố ý vận công làm tay ấm áp mới sờ người.
Nghê Diệp Tâm thoải mái rên rỉ, dứt khoát liền đem áo choàng đẩy rớt, sau đó chủ động ôm lấy Mộ Dung Trường Tình, hai chân cũng kẹp eo hắn.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy liền cười, nói:
"Hôm nay ngoan vậy?"
Nghê Diệp Tâm giống con lười gắt gao ôm lấy Mộ Dung Trường Tình, treo ở trên người hắn, nhịn không được còn dùng mặt loạn cọ, còn than thở.
"Có Ấm Tay Bảo thật là hạnh phúc a."
Mộ Dung Trường Tình nghe không hiểu Nghê Diệp Tâm nói cái gì. Bất quá Nghê Diệp Tâm chủ động, hắn liền không khách khí. Hắn đem bàn tay tiến vào trong quần áo Nghê Diệp Tâm, nhẹ nhàng sờ soạng. Nghê Diệp Tâm cũng không phản kháng, còn đắm chìm trong hạnh phúc vì có túi ủ Ấm Tay Bảo.
Chờ Mộ Dung Trường Tình đẩy quần áo ra, làm cho lung tung rối loạn, Nghê Diệp Tâm mới cảm giác toàn thân ấm áp, chuẩn bị buông Mộ Dung Trường Tình ra.
Nghê Diệp Tâm lập tức cảm thấy không ổn, nói:
"Ban ngày ban mặt."
"Nhưng bên ngoài có mưa tuyết, chúng ta không có việc gì làm."
Mộ Dung Trường Tình nói thực chính nghĩa.
"Chúng ta có rất nhiều chuyện có thể làm nha. Tỷ như có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, dạy ta võ công, còn có......"
Nghê Diệp Tâm nói chưa xong, Mộ Dung Trường Tình đã hôn ở lỗ tai, trên cổ, sau đó là trên vai, làm cho Nghê Diệp Tâm cả người ngứa đến không chịu được.
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:
"Thời điểm làm ta cũng có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm. Ngươi muốn ta làm tư thế gì ta cùng ngươi làm cái đó. Huống hồ đây cũng là huấn luyện thể lực cho ngươi."
Nghê Diệp Tâm liếc trắng mắt, nói:
"Cẩn thận một chút! Đừng đẩy ta, ấm trà rơi xuống mặt đất bây giờ."
"Xoảng... xoảng..."
"Xoảng!"
Nghê Diệp Tâm mới vừa nói xong, liền nghe được âm thanh ấm trà vỡ nát, sợ tới mức nhảy dựng.
Mộ Dung Trường Tình đặt Nghê Diệp Tâm lên bàn, ấm trà ở phía sau lưng, hơi chút ngã về phía sau thực dễ dàng đem ấm trà đẩy xuống mặt đất.
Nghê Diệp Tâm lập tức quay đầu nhìn, phát hiện ấm trà vẫn êm đẹp, cũng không có rớt trên mặt đất. Thì ra không phải ấm trà trong phòng bọn họ vỡ nát.
Vậy âm thanh kia hẳn là ở phòng bên cạnh.
Nghê Diệp Tâm nghe ngóng động tĩnh, nhịn không được nói:
"Là phòng Mục thiếu hiệp sao? Mục thiếu hiệp cùng Lục huynh đệ thật đúng là quá kịch liệt."
Nghê Diệp Tâm nói. Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đem áo choàng kéo lên bọc Nghê Diệp Tâm lại.
"Ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta qua đó xem một chút."
"Tình huống như thế nào vậy đại hiệp!"
Nghê Diệp Tâm vội vàng muốn túm Mộ Dung Trường Tình, nhưng Mộ Dung Trường Tình đi quá nhanh, không túm được.
Nghê Diệp Tâm có điểm phát ngốc. Hai người kia đang kịch liệt, vì cái gì đại hiệp đột nhiên muốn đi coi chứ? Thật là càng nghĩ càng thấy sợ, khẩu vị đại hiệp nặng quá!
Bất quá Mộ Dung Trường Tình mới vừa đi, Nghê Diệp Tâm liền nghe được âm thanh thích hợp. Âm thanh phòng bên cạnh không phải kịch liệt loại trên giường, mà giống như phòng bị phá.
"Rầm"
Giống như cái bàn bị đánh nát.
Cừu Vô Tự, Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh đều chạy đi nhìn tình huống. Nghê Diệp Tâm cũng từ trên bàn nhảy xuống, sau đó chỉnh sửa quần áo liền chạy ra cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Nghê Diệp Tâm mới vừa chạy ra, liền nhìn thấy một hắc y nhân từ phòng Mục Nam Đình bay ra. Hắc y nhân phun một búng máu.
Hắc y nhân lập tức xoay người bò dậy, thấy được Nghê Diệp Tâm, liền hướng Nghê Diệp Tâm đánh tới, tựa hồ muốn bắt con tin.
Bất quá có người động tác mau hơn.
Cừu Vô Nhất quăng chủy thủ ra, lập tức ghim tay hắc y nhân ở trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được hít hà một tiếng. Bàn tay hắc y nhân bị xuyên thấu, ghim trên mặt đất, máu chảy ra thoạt nhìn có điểm vừa đáng sợ vừa có chút ghê tởm. Dù sao nhìn thấy cũng cảm giác rất đau.
Mộ Dung Trường Tình thực mau cũng đuổi tới, nhìn thấy hắc y nhân đã bị chế phục nhẹ nhàng thở ra.
Nghê Diệp Tâm hướng vào trong phòng thăm dò.
Trong phòng Mục Nam Đình còn có hai hắc y nhân, quả thực giống như bán đại hạ giá. Bất quá hai hắc y nhân trong phòng đều đã chết, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm không có việc gì, vẫn cứ vọt ra tới bên hắc y nhân bị ghim trên mặt đất. Hắn ra tay như như chớp.
"Rắc"
Hắn trực tiếp vặn trật khớp hàm của hắc y nhân.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, cằm cũng phát đau.
Hắc y nhân không động. Hắn không chỉ trên tay bị thương, thoạt nhìn còn bị nội thương, hiện tại cằm lại trật khớp, quả thực muốn động cũng không thể động.
"Đại hiệp, chuyện gì xảy ra. Sao còn đem cằm hắn làm vậy."
"Mấy thích khách trong miệng có ngậm độc dược. Hai tên bên trong đều là cắn lưỡi tự sát, ta muốn lưu một người sống."
Cắn lưỡi cũng không thể gây chết, nhưng trong miệng có độc, độc kia vào vết thương ngấm vào máu lập tức phát độc có thể làm tắt thở ngay.
Hai thích khách trong phòng chính là thấy sự tình bại lộ nên tự sát. Mộ Dung Trường Tình đã bị hố, cho nên tất nhiên sẽ không lặp lại, trực tiếp xử lý để người còn sống.
Trong phòng trừ thích khách, còn có Mục Nam Đình cùng Lục Duyên.
Lục Duyên lại bị thương, nguyên do miệng vết thương bị xé nứt, thoạt nhìn thực nghiêm trọng. Mục Nam Đình cũng bị thương, bất quá không nghiêm trọng.
Nghê Diệp Tâm đi vào nhìn một vòng, nói:
"Ở đây có chuyện gì, sao ban ngày ban mặt mà có thích khách."
Mục Nam Đình nói:
"Trước đừng hỏi, giúp ta đem hắn nâng đến giường, mau cầm máu cho hắn rồi lại nói."
Mọi người vội vàng đem Lục Duyên đã sắp hôn mê tới giường, sau đó nhanh chóng cầm máu băng bó.
Vết thương của Lục Duyên vốn dĩ rất dữ tợn, hiện tại bị xé nứt ra. Quả thực chính là lấy đi phân nửa cái mạng.
Lục Duyên mơ mơ màn màn, đau đến mở mắt, nhưng thoạt nhìn ý thức rời rạc, ánh mắt căn bản không có tiêu cự.
Mục Nam Đình khẩn trương đứng ở mép giường, cúi người vỗ mặt hắn, nói:
"Này, tỉnh tỉnh, ngươi không có việc gì chứ?"
"Ngươi......"
Lục Duyên muốn nói chuyện, nhưng suy yếu nói không nên lời. Hắn hơi nâng tay một chút, Mục Nam Đình lập tức liền bắt lấy tay hắn.
Mục Nam Đình mới vừa bắt lấy tay Lục Duyên, liền cảm giác trong tay Lục Duyên có một thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.