Mục Nam Đình duỗi tay sờ sờ, liền sờ được một tay nhão dính. Quan trọng là khi hắn sờ là đã đem chăn xốc lên...
Lục Duyên dùng một bộ mặt không thể tin nhìn hắn. Ánh mắt kia thật sự làm Mục Nam Đình cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, hận không thể ngất xỉu ngay.
Lục Duyên không nói gì, cố nhích nhích một chút, lại cùng Mục Nam Đình kéo ra một ít khoảng cách.
Mục Nam Đình tức giận, rất muốn giơ tay đánh Lục Duyên một cái. Bất quá trên tay nhão dính, hắn không thể làm vậy. Mục Nam Đình vội vàng kẹp chân, nhảy xuống giường. Sốt ruột hoảng hốt chạy đến cái tủ chứa túi hành lý, hắn cởi bỏ quần áo dơ, sau đó dùng khăn lau lau, rồi lấy ra một cái quần mới mặc vào.
Lục Duyên vẫn luôn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Mục Nam Đình, nhưng khi hắn cởi quần áo liền hướng tầm nhìn sang chỗ khác.
Mục Nam Đình đổi quần mới xong rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình xui xẻo tột đỉnh. Hắn vừa quay đầu liền phát hiện Lục Duyên đã ngồi dậy, tay che lại vết thương, đau đến lông mày cũng nhăn lại. Mục Nam Đình hoảng sợ, nói:
"Đêm qua mới vừa cầm máu cho ngươi, giờ ngươi lại muốn máu chảy thành sông? Sao lại ngồi dậy?"
Sắc mặt Lục Duyên thật ra so với đêm qua đã khá hơn rất nhiều, thoạt nhìn khôi phục cũng không tệ lắm.
Lục Duyên nói:
"Ta không thể tiếp tục ở lại nơi này."
"Ai u a."
Mục Nam Đình âm dương quái khí nói:
"Ngươi còn biết không thể liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571438/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.