Nghê Diệp Tâm kêu Mộ Dung Trường Tình nhanh đem cửa đóng lại. Sau đó Nghê Diệp Tâm liền từ trong chăn bò ra, vội vàng lấy quần áo mặc vào.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, ôm cánh tay nhìn đối phương mặc quần áo, nhịn không được liền cười, nói:
“Ngươi tính cứ như vậy mà đi?”
“Chứ sao? Lục Duyên đã bị mang về, ta có chút tò mò, muốn đi xem.”
Mặc tốt quần áo, Nghê Diệp Tâm vội vàng liền từ giường nhảy xuống.
Chẳng qua nhảy xuống xong, Nghê Diệp Tâm liền cứng đờ. Bởi vì Nghê Diệp Tâm cảm giác được mông không chỉ có đau, lại còn có chất lỏng xuôi theo đùi chậm rãi chảy xuống.
Sắc mặt Nghê Diệp Tâm nháy mắt đỏ bừng, sau đó lộn nhào trốn trở về trong ổ chăn, dùng chăn đem chính mình bao kín.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.
Nghê Diệp Tâm dùng đôi mắt hung hăng trừng hắn, nói:
“Cười cái gì mà cười, đều là do ai.”
“Ngươi nói xem, ta làm cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình vừa cười vừa đi qua, cúi xuống hôn trán Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
“Lại đây, ta giúp ngươi rửa sạch.”
“Vẫn là ta tự mình……”
Mỗi lần đều là khi đã hôn mê Mộ Dung Trường Tình giúp rửa sạch, cơ bản Nghê Diệp Tâm không có cảm giác gì, cho nên cũng sẽ không thẹn thùng. Nhưng hiện tại bất đồng, Nghê Diệp Tâm tưởng tượng liền cảm thấy quá thẹn.
Mộ Dung Trường Tình tỏ ra dễ nói chuyện, hướng mép giường ngồi xuống, nói:
“Vậy ngươi làm đi, ta chờ.”
“Chờ cái quỷ gì.”
Nghê Diệp Tâm liếc trắng mắt, nói:
“Ra bên ngoài chờ đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571433/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.