Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Cừu Vô Nhất nói như vậy, bất quá cái người trẻ tuổi kia vẫn là bị một chưởng đánh chết.
Trên đài người quá nhiều, Nghê Diệp Tâm không chen lên được, nên người đã chết trông như thế nào cũng không biết.
Thực mau, trang chủ Vạn Triều Sơn Trang liền sai đệ tử đem vải trắng bao thi thể lại khiên đi.
Cả sư đệ của người chết cũng đi theo, đi thật đúng là rất nhanh.
Nghê Diệp Tâm lại chưa kịp nhìn thấy thi thể, kết quả người Vạn Triều Sơn Trang lại giở trò cũ, sốt ruột hoảng hốt gấp rút dọn thi thể đi rồi.
Nghê Diệp Tâm thật sự rất tò mò, chuyện như thế nào mà liên tiếp chết người. Hơn nữa người Vạn Triều Sơn Trang giống như thủ pháp đặc biệt thuần thục, cũng không nói nhiều, liền đem người chết mang đi.
Nghê Diệp Tâm tuy rằng thấy kỳ quái, nhưng cũng không có biện pháp. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang đứng ra nói bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên luận võ chiêu thân đến đây tạm dừng, mọi người đi nghỉ ngơi ngày mai lại tiếp tục.
Lúc này thời gian đích xác cũng không còn sớm, qua một lát cũng là trời tối. Nếu không có chuyện xảy ra kia có lẽ luận võ chiêu thân hôm nay cũng duy trì không được bao lâu.
Mọi người tụ tập không muốn tan đi, bất quá cuối cùng vẫn phải đi, dù sao đứng ở chỗ này cũng không làm được chuyện, dứt khoát trở về phòng nghỉ ngơi.
Nghê Diệp Tâm, Mộ Dung Trường Tình, Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh đều rời đi. Dọc theo đường đi có rất nhiều đệ tử Vạn Triều Sơn Trang, có thể bởi vì hai lần xảy ra sự tình cho nên sự cảnh giác tăng cao.
Nghê Diệp Tâm vò đầu bứt tai, muốn đi xem thi thể, bất quá cũng không biết thi thể bị đưa tới đâu. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình có thể là bị bệnh nghề nghiệp cho nên mới nôn nao muốn biết người trẻ tuổi hôm nay rốt cuộc là chết như thế nào.
Bất quá tuy rằng có người bàn luận chuyện này, nhưng người của Vạn Triều Sơn Trang đều ngậm miệng không nói.
Mà sư đệ của người chết đã cũng dọn đi, không biết là đi đâu, có thể là đến chỗ khác, dù sao không có ai nhìn thấy hắn.
Nghê Diệp Tâm ngồi ở trong phòng, nói:
“Người Vạn Triều Sơn Trang thật sự là quá kỳ quái, không biết bọn họ đang giấu giếm bí mật gì.”
Mộ Dung Trường Tình lúc ấy cùng Nghê Diệp Tâm ở chung một chỗ, cũng không có nhìn thấy tình huống cụ thể.<HunhHn786>
Căn cứ lời Cừu Vô Nhất nói, lúc ấy hai người kia luận võ bình thường. Người trẻ tuổi hơn đích xác bị trúng một chưởng, bất quá một chưởng kia lực độ không đủ, dù là một người không có võ công thì tuyệt đối cũng sẽ không bị đánh chết, nhiều lắm là bị đánh té ngã mà thôi.
Nhưng là không nghĩ tới người kia ngã xuống còn chảy máu. Bởi vì đài quá cao, cho nên Cừu Vô Nhất cũng không thấy rõ máu chảy ra rốt cuộc là đỏ tươi hay là bầm đen. Khó mà nói là trúng độc chết hay là bị đánh chết. Nhưng mà thời điểm lên đài người trẻ tuổi kia vẫn khỏe mạnh bình thường.
Kỳ thật mà nói, Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không nghĩ quan tâm chuyện này, nhưng Nghê Diệp Tâm lại rất tò mò.
Trong Vạn Triều Sơn Trang vốn dĩ có bí mật, thái độ xử lý sự tình càng làm Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, nói không chừng có liên quan bí mật kia.
Cơm được đệ tử Vạn Triều Sơn Trang đưa đến phòng cho khách, không có cần phải đến nhà ăn.
Ăn cơm xong, mọi người không có việc gì làm. Có thể là bởi vì ban ngày đều thực kích động cho nên hôm nay không ít người đứng ở trong viện tán gẫu.
Nghê Diệp Tâm ở trong phòng đều có thể nghe được thật nhiều người bàn luận.
Có người nói, quyền cước không có mắt, người chết cũng đã chết, không thể trách đối thủ của hắn, chỉ có thể nói hắn vận khí không tốt.
Người khác lên tiếng, đối thủ quá đê tiện, tuyệt đối đã dùng ám chiêu, bằng không thắng thua đã định sao có thể xoay ngược lại?
Còn người suy đoán, kỳ thật cái người trẻ tuổi trước khi lên đài đã bị ám toán, sau đó độc phát thân vong, không có quan hệ với đối thủ của hắn.
Dù sao suy đoán bay đầy trời, cách nói đều không giống nhau, ngay cả người trẻ tuổi chết như thế nào cũng có rất nhiều cách miêu tả.
Có người nói là thất khiếu chảy máu. Lại có người nói là chảy máu mắt. Cũng có người nói là hộc máu mà chết,...
Nghê Diệp Tâm nghe mà loạn não, hoàn toàn không biết nên tin tưởng lời ai nói.
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ muốn trở về tắm rửa, bất quá bởi vì tình huống đột ngột phát sinh mà đã quên, lúc này mới nhớ tới.
Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước, kết quả Cừu Vô Nhất thấy được. Nó cũng theo Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước. Nó nói là muốn cùng Cốc Triệu Kinh tắm uyên ương.
Cốc Triệu Kinh vốn đang muốn đi hỗ trợ, dù sao để một đứa bé làm việc nặng cũng không tốt lắm. Nhưng nghe xong lời Cừu Vô Nhất nói, hắn chết đứng, không có phản ứng.
Nghê Diệp Tâm xấu hổ muốn chết, khẳng định là Mộ Dung Trường Tình dạy hư Cừu Vô Nhất.
Tắm uyên ương gì đó là lời có thể nói với trẻ con sao?
Nghê Diệp Tâm chờ Mộ Dung Trường Tình trở về sẽ giáo huấn hắn. Bất quá thực đáng tiếc Nghê Diệp Tâm đã bị Mộ Dung Trường Tình giáo huấn trước.
Trước đó Nghê Diệp Tâm đã phát tiết qua, Mộ Dung Trường Tình chưa có, vẫn luôn chờ tới hiện tại. Cho nên đợi Nghê Diệp Tâm tắm sạch sẽ thơm tho đã bị hắn ăn sạch, khiến cho Nghê Diệp Tâm tắm rồi lại ra một thân mồ hôi, mỏi mệt muốn chết.
Chờ bọn họ lần nữa tắm xong, đã là nửa đêm rồi.
Nghê Diệp Tâm muốn ngủ, bất quá lại có người tới gõ cửa, vừa nghe liền biết là Cừu Vô Nhất, âm thanh đặc biệt dồn dập.
Mộ Dung Trường Tình đi mở cửa. Quả nhiên là Cừu Vô Nhất. Cốc Triệu Kinh không có đi theo.
Cừu Vô Nhất vẻ mặt cười xấu xa. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy nó liền nói:
“Ngươi muốn cái gì sao cười gian trá như vậy?”
Cừu Vô Nhất bĩu môi, nói:
“Ta không có làm chuyện xấu nha. Triệu Kinh ca ca nói là mệt mỏi, cho nên đã ngủ rồi, không ai chơi với ta.”
Hôm nay, Cốc Triệu Kinh đích xác mệt mỏi, ngồi một ngày trên băng ghế cứng còn gì. Hắn cùng Cừu Vô Nhất tắm rửa xong, liền dỗ cho nó đi ngủ sớm một chút. Bọn họ vốn là ngủ cùng nhau, bất quá Cừu Vô Nhất ngủ không được, cho nên đợi Cốc Triệu Kinh ngủ rồi nó liền bò dậy.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Cốc Triệu Kinh đã tỉnh. Khi tỉnh dậy phát hiện Cừu Vô Nhất không thấy đâu, hắn sợ hãi. Vạn Triều Sơn Trang đã chết hai người, Cốc Triệu Kinh sợ có cái gì ngoài ý muốn.
Cốc Triệu Kinh cũng không kịp khoác áo ngoài liền chạy ra. Cừu Vô Nhất nghe được âm thanh, vội vàng chạy đến cửa, vịn vào khung cửa vẫy vẫy tay cùng Cốc Triệu Kinh.
Cốc Triệu Kinh nhìn thấy nó vẫn ổn, nhẹ nhàng thở ra, đi tới nói:
“Ngươi sao hơn nửa đêm lại chạy ra ngoài, dọa sợ ta.”
Cừu Vô Nhất chớp chớp mắt, nói:
“Ta là ra đi tiểu a.”
Cốc Triệu Kinh vốn dĩ muốn xách nó về phòng, bất quá nắm cánh tay nhỏ liền biết Cừu Vô Nhất tuyệt đối nói dối. Cánh tay nhỏ bụ bẫm lạnh như băng, cũng không biết đã ở bên ngoài bao lâu rồi.
Mộ Dung Trường Tình cũng phát hiện hơi thở Cừu Vô Nhất không bình thường, hẳn là có chạy một đoạn đường. Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm hỏi:
“Vừa rồi đi nơi nào?”
Cừu Vô Nhất bĩu môi, túm túm y phục, nói:
“Chỉ là đi ra ngoài chơi mà thôi.”
Cừu Vô Nhất nói nhẹ nhàng, kỳ thật nó đã chạy đến trong viện của trang chủ Vạn Triều Sơn Trang. Đêm qua bọn họ đi thăm dò một lần, mà hôm nay lại chết người, Cừu Vô Nhất thăm dò ban đêm thành nghiện, nên lén lút đi một mình.
Nghê Diệp Tâm cùng Cốc Triệu Kinh vừa nghe, đều bị dọa ra một thân mồ hôi. Nếu bị người khác phát hiện thì không biết sẽ có nguy hiểm gì.
Cừu Vô Nhất vỗ ngực nhỏ, nói:
“Một chút nguy hiểm cũng không có nha. Bọn họ cũng không phát hiện được ta.”
Hôm nay trong viện của trang chủ cũng thực náo nhiệt, rất nhiều người không có ngủ. Cừu Vô Nhất lại nghe được hai người ngày hôm qua nói chuyện.
Trang chủ hung hăng quở trách người đệ tử trẻ tuổi kia. Ngày hôm qua hắn đã bảo đảm sẽ không xảy ra bất luận cái gì ngoài ý muốn nữa, nhưng mà mới qua một ngày, liền chết thêm một người.
Cừu Vô Nhất nói:
“Ta nghe được bọn họ nói người chết hôm nay cũng chôn ở sau núi.”
“Sao lại đem chôn sau núi chứ?”
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc hỏi.
“Chẳng lẽ sau núi là bãi tha ma?”
Sau núi Vạn Triều Sơn Trang cũng không phải là bãi tha ma gì, thời điểm ban ngày còn có thể đi du lãm. Chỉ do hiện tại là mùa đông, không phải cây khô thì chính là đá, cho nên cũng không có cái gì đáng xem. Nghe nói thời điểm mùa hè ở sau núi sẽ nở đầy hoa, lúc ấy phi thường đẹp.
Vạn Triều Sơn Trang không giống như là Vô Danh Sơn Trang ở trên núi cao lại hiểm trở. Sau núi Vạn Triều Sơn Trang bất quá là mấy chỗ đồi cao liên miên mà thôi, núi cũng không tính cao. Nghê Diệp Tâm hoài nghi đây là núi giả do con người tạo ra.
Nghê Diệp Tâm chưa có đi đến sau núi, nhưng mà nghe Cừu Vô Nhất nói, đột nhiên đối với sau núi rất có hứng thú.
“Ta đột nhiên muốn đi sau núi nhìn một cái.”
“Ta cũng đi!”
Cừu Vô Nhất là e sợ thiên hạ không đủ loạn, có cái gì lạ liền phải đi nhìn một cái.
Mộ Dung Trường Tình có chút đau đầu, nhưng mà Nghê Diệp Tâm nói muốn đi, hắn cũng không dám nói không đi.
Cừu Vô Nhất một hai phải đi theo, lôi kéo Nghê Diệp Tâm không buông tay, còn ôm đùi Nghê Diệp Tâm làm nũng. Nghê Diệp Tâm nháy mắt đã bị nó chinh phục, thật muốn ôm nó chà đạp một hồi. Ai bảo nó quá đáng yêu làm gì.
Mộ Dung Trường Tình mặt đều đen, đem Nghê Diệp Tâm kéo lại, phủ thêm một kiện áo ngoài, sau đó mang theo người ra khỏi phòng.
Ba người đều phải đến sau núi. Cốc Triệu Kinh cũng hoàn toàn tỉnh táo. Hắn dứt khoát cũng muốn đi theo bọn họ.
Sau núi tuy rằng không cao, nhưng diện tích rất lớn, chiếm khoảng một phần ba sơn trang. Nếu chèo thuyền từ hồ nước cũng có thể đến sau núi. Nhưng bọn họ không có thuyền, hơn nữa chèo thuyền quá gây chú ý, đành phải đi đường vòng từ chỗ luận võ tới sau núi.
Sau núi Vạn Triều Sơn Trang cũng không có thú dữ, cả thỏ cũng không có. Nghê Diệp Tâm thấy có điểm giống công viên, toàn cây là cây.
Dọc theo đường đi rất ít nhìn thấy người, bốn người đi rất thuận lợi, thực mau liền đến sau núi.
Sau núi có nhiều đường nhỏ, lối đi còn có tay vịn cùng bàn đá ghế đá. Nếu là mùa hè đích xác di dạo rất thích, bất quá hiện tại cây khô trụi lủi.
Bởi vì khu vực này thật sự là rất lớn, cho nên bọn họ tìm thật sự là phí sức.
May là có Cừu Vô Nhất, tìm kiếm nhanh hơn rất nhiều. Cừu Vô Nhất chân rất nhanh, chạy như bay, Cốc Triệu Kinh căn bản giữ không được nó. Chạy tán loạn, người khác đi một bước nó có thể chạy năm bước, giống con quay, cẩn thận nơi nơi nhìn.
Nghê Diệp Tâm nhìn Cừu Vô Nhất chạy loạn mà hoa mắt.
Bọn họ ở sau núi tìm ước chừng một canh giờ, Nghê Diệp Tâm ra mồ hôi ướt đẫm, mệt đến thở không nổi, nhưng cái gì cũng không phát hiện được.
Cừu Vô Nhất cũng không biết thi thể bị chôn ở nơi nào, người đệ tử kia cũng không có nói vị trí cụ thể, chỉ nói xử lý tốt mà thôi.
Nghê Diệp Tâm cũng sắp từ bỏ, nói:
“Một lát trời sẽ sáng, xem ra chúng ta tìm không thấy rồi.”
Nghê Diệp Tâm mới vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng Cừu Vô Nhất kêu lên:
“Các ngươi mau đến xem!”
Ba người chạy nhanh đến chỗ Cừu Vô Nhất.
Cừu Vô Nhất vừa rồi chui qua phía dưới một nhánh cây thấp. Nó chạy tới rừng cây, chỗ kia cây cối rất dày đặc, không phải dễ đi. Ba người miễn cưỡng cẩn thận đi qua, liền nhìn thấy Cừu Vô Nhất ngồi xổm trên mặt đất, giậm chân qua lại.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua, nói:
“Nơi này đích xác không tầm thường.”
Nơi này đất tựa hồ đã bị đào bới qua, hơn nữa rễ cây bên cạnh đều bị lộ ra, hiển nhiên là thời điểm chôn không có chuẩn bị tốt.
Cừu Vô Nhất hưng phấn mắt mở to, nói:
“Chúng ta đào ra nhìn xem sao?”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Đương nhiên đào.”
Chỉ là vừa nói đến đào, bọn họ mới nhớ tới căn bản không có mang công cụ tới, không biết dùng cái gì đào đây.
Cũng may Cốc Triệu Kinh có mang theo bội kiếm tới. Tuy rằng dùng kiếm đào đất nghe có chút khó tiếp thu, bất quá tốt hơn dùng đôi tay đào.
Cừu Vô Nhất cũng tới hỗ trợ. Nó dùng chủy thủ cào đất. Nghê Diệp Tâm cảm thấy đứa nỏ này là đang góp vui, căn bản không phải tới hỗ trợ.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là ôm cánh tay nhìn chằm chằm chủy thủ của Cừu Vô Nhất, nói:
“Đào thi thể rồi lại dùng gọt trái cây?”
Cừu Vô Nhất bĩu môi nhìn thoáng qua chủy thủ nhỏ của mình, đành phải lau lau cất đi
Cốc Triệu Kinh một mình đào đất tựa hồ có chút chậm chạp, đặc biệt là trên người hắn còn bị thương chưa khỏi. Cho nên Nghê Diệp Tâm liền nhiệt tình trợ giúp Cốc Triệu Kinh đào đất, bất quá thật sự là phá hoại, làm cho cả người đều là đất. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Trường Tình tiếp nhận công tác đào đất.
Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh, nhịn không được nói:
“Các ngươi nói xem, hai thi thể chôn cùng nhau, hay là nơi này chỉ có một thi thể.”
Cừu Vô Nhất nghĩ nghĩ, rồi nói:
“Không biết.”
Nghê Diệp Tâm cũng suy đoán không ra, liền nghe Cừu Vô Nhất vỗ tay nói:
“Có khả năng một thi thể cũng không có!”
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt.
Nữa đêm đi đào đất, nếu cả một thi thể cũng không có chẳng phải là làm không công sao?
Bất quá nơi này đích xác có chôn thi thể, bởi vì đào trong chốc lát, Mộ Dung Trường Tình liền thấy được máu lẫn lộn trong đất.
Máu đã thấm vào trong đất làm cho đất nhão dính, bất quá máu cũng không phải màu đỏ tươi, có lẽ đã một thời gian rất dài không phải mới.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Bọn họ chôn cũng không quá sâu.”
Đích xác như thế, Mộ Dung Trường Tình mới đào một cái hố sâu không bao nhiêu liền thấy đất có lẫn máu. Thoạt nhìn khi chôn thi thể đặc biệt vội vàng.
Bất quá chỗ chôn thi thể tương đối khuất, nếu bọn họ không phải nghe nói người Vạn Triều Sơn Trang đem thi thể chôn ở sau núi, cũng sẽ không tìm tới nơi này.
Cừu Vô Nhất cũng ngồi xổm xuống nhìn.
“Khẳng định là một thi thể.”
Cốc Triệu Kinh hỏi.
“Ngươi làm sao mà biết được?”
Cừu Vô Nhất chỉ chỉ vào trong đất, nói:
“Ngươi xem đi.”
Mắt Cừu Vô Nhất thật sự là rất tốt, ban đêm nhìn lại rất rõ ràng. Mọi người theo ngón tay Cừu Vô Nhất nhìn liền thấy trong đất một phần quần áo, vừa thấy liền biết không phải quần áo nam tử, là quần áo nữ nhân, màu sắc thực tươi sáng.
Bọn họ còn nhớ rõ thi thể vớt lên từ trong nước là một nam tử mặc quần áo nữ, tựa hồ có điểm giống quần áo này.
Mộ Dung Trường Tình lập tức dùng lực đào hai bên, quả nhiên quần áo lộ ra càng nhiều, kia hẳn là tay áo. Thực mau, bọn họ liền thấy được một bàn tay.
Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi, trừng lớn đôi mắt, mặt đều là không thể tin, nói:
“Đây…… đây rốt cuộc là ai?”
Cái tay chôn dưới đất trắng nõn, tuy rằng đã bị đất làm cho dơ hề hề, nhưng có thể nhìn ra là một bàn tay nhỏ bé thon dài.
Ngày hôm qua phát hiện thi thể là nam nhân mặc quần áo nữ. Tay người đó tuyệt đối không có khả năng mềm mại thon nhỏ như vậy.
Mọi người cũng đều phát hiện sự việc không thích hợp, vội vàng lập tức tiếp tục đào.
Thi thể đích xác chôn cũng không sâu, thực mau bọn họ không chỉ thấy được một bàn tay, còn có bả vai, cổ, sau đó là đầu.
Khi thi thể đã được đào ra, mấy người họ đều có điểm phát ngốc.
Thật sự là một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này có lẽ diện mạo không tồi. Y phục cũng sang quý, trên tay thậm chí còn mang một vòng ngọc, thoạt nhìn cũng là giá trị liên thành.
Nữ nhân này chết từ lâu, tóc tán loạn, đôi mắt mở to, miệng ở trạng thái như đang hò hét, mặt đều là máu. Hơn nữa không biết là khi nào bị chôn ở chỗ này, chôn thực qua loa, cho nên bị sâu bọ gặm, trên mặt trở nên gồ ghề lồi lõm, thoạt nhìn có chút khủng bố.
“Á”
Cừu Vô Nhất la một tiếng, liền bổ nhào vào người Cốc Triệu Kinh đem mặt chôn ở trên đùi hắn, không dám nhìn. Cừu Vô Nhất thật ra không sợ thi thể, nhưng thi thể này có điểm ghê tởm, thật nhiều giòi bọ nhìn vào không thấy thoải mái.
Cốc Triệu Kinh nhanh đem nó ngăn ở phía sau.
Nữ nhân này bọn họ đều không quen biết, tuyệt đối không phải hai người chết trước đó.
Bọn họ thật không nghĩ đến tới tìm hai thi thể nam nhân chết trước đó, nhưng hai thi thể kia căn bản không tìm được, lại tìm được thi thể thứ ba cổ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.