Chương trước
Chương sau
Những người chứng kiến đều cảm thấy phi thường tiếc nuối, vì chỉ thấy bóng dáng của Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm, lại là bóng dáng rất mơ hồ, nhưng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chính diện cũng không có.
Nghê Diệp Tâm hiện tại thật ra cũng không quan tâm bộ dạng Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm thế nào, chỉ có chút tò mò làm thế nào đột nhiên người kia lại biến mất, cũng không phải là ngồi thuyền rời đi. Sao nháy mắt liền biến mất?
Lúc ấy Nghê Diệp Tâm cũng không phải luôn nhìn chằm chằm mặt hồ. Cho nên căn bản không biết là chuyện như thế nào, làm cho Nghê Diệp Tâm có chút vò đầu bứt tai.
Mọi người bám lấy lan can bên hồ thật lâu mới xác định Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm thật sự đã rời đi rồi, lúc này lại sôi nổi mất mát đi trở về chỗ ngồi.
Mọi người ngồi xuống xong, vị trung niên kia lại nói gì đó, bất quá Nghê Diệp Tâm nghe không rõ ràng lắm.
Nghê Diệp Tâm vừa ăn, vừa quay đầu lại nhìn mặt hồ, làm cho Mộ Dung Trường Tình rất bất mãn. Mộ Dung Trường Tình dùng chiếc đũa đánh mu bàn tay Nghê Diệp Tâm.
“Còn nhìn ta sẽ làm ngươi hối hận.”
Nghê Diệp Tâm bất mãn nói:
“Ta là xem người kia làm như thế nào biến mất, thật kì quái mà.”
“Vậy cũng không được.”
Nghê Diệp Tâm không thể quay đầu lại nhìn mặt hồ, đành phải tiếp tục ăn, gắp một viên thịt tôm đặc biệt lớn bỏ vào trong miệng.
Nhưng viên thịt tôm mới vừa bỏ vào trong miệng, đột nhiên Mộ Dung Trường Tình liền nắm cằm Nghê Diệp Tâm, khiến cho Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu lên.
Miệng Nghê Diệp Tâm lập tức bị Mộ Dung Trường Tình ngăn chặn, sau đó viên thịt tôm trong miệng bị đoạt đi.
Mộ Dung Trường Tình đoạt đi viên thịt tôm rồi, còn liếm láp ở trên môi Nghê Diệp Tâm một chút, giống như đang khiêu khích.
Nghê Diệp Tâm đương nhiên không dám cướp về, dù sao cũng đang trước mặt công chúng. Nghê Diệp Tâm chỉ là trừng mắt, nói:
“Này…… Này làm gì?”
Mộ Dung Trường Tình chậm rãi nhai thịt tôm, ăn xong mới nói:
“Đừng lo lắng, dù sao người khác cũng không chú ý chúng ta, không ai thấy đâu.”
Lúc này Cừu Vô Nhất ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình liền lên tiếng.
“Có người thấy nha.”
Cừu Vô Nhất cầm cái chén không, dùng tay ngắn chỉ chỉ trên bàn, ý tứ là muốn Nghê Diệp Tâm gắp đồ ăn cho nó.
Nghê Diệp Tâm mặt đỏ bừng, cùng Mộ Dung Trường Tình hôn môi, thế nhưng để Cừu Vô Nhất thấy được, cảm giác đặc biệt ngượng ngùng.
Mộ Dung Trường Tình mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua Cừu Vô Nhất mặt “dơ như hề”, rồi nhìn đồ ăn trên bàn. Sau đó mặt vô biểu tình bưng lên một đĩa rau gần hắn nhất, đem một nửa đổ vào bát Cừu Vô Nhất.
Cái bát của Cừu Vô Nhất tức khắc bị rau xanh công chiếm.
Cừu Vô Nhất có điểm há hốc mồm, bộ dạng phát ngốc thật đáng yêu, thiếu chút nữa làm Nghê Diệp Tâm bật cười.
Mộ Dung Trường Tình đơn giản thô bạo chất đầy rau cho Cừu Vô Nhất, sau đó không hề ngọt ngào nói:
“Ăn.”
Cừu Vô Nhất lập tức cau mày, dẩu miệng, một bộ muốn khóc.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Nào có ai chiếu cố trẻ con như vậy!?
Nghê Diệp Tâm lấy một cái bát sạch khác, lại gắp vài món Cừu Vô Nhất thích ăn, sau đó vượt qua Mộ Dung Trường Tình, đặt trước mặt Cừu Vô Nhất.
Cừu Vô Nhất lúc này mới cao hứng, sau đó bắt đầu vùi đầu ăn.
Mộ Dung Trường Tình không cao hứng, nói:
“Gắp đồ ăn cho ta.”
Nghê Diệp Tâm liền đem rau xanh của Cừu Vô Nhất tới trước mặt Mộ Dung Trường Tình.
“Thích ăn cái này đúng không, ăn đi.”
Mộ Dung Trường Tình lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ta muốn ăn tôm.”
Nhắc tới tôm, Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình chính là đang trêu chọc mình. Mộ Dung Trường Tình rõ ràng thích ăn thanh đạm, mà món tôm có khẩu vị thiên về mặn, còn có chút dầu mỡ. Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối không thích.
Đích xác như thế, Mộ Dung Trường Tình chỉ là muốn giở trò cũ mà thôi.
Nghê Diệp Tâm gắp cho hắn mấy viên thịt tôm, nói:
“Ăn đi, ăn đi, ăn cho đã đi.”
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
“Muốn ăn giống vừa rồi.”
Nghê Diệp Tâm nhịn không nổi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ăn đi, bị người khác thấy được lại mất mặt.”
Mộ Dung Trường Tình không cảm thấy thế. Hắn nhìn Cừu Vô Nhất bên cạnh đang ăn đến hai má phình phình, nói:
“Vừa rồi cũng đã bị thấy mà.”
“……”
“Trẻ con không tính.”
Cừu Vô Nhất thành thật nói:
“Ta không phải nói ta thấy nha. Cái vị đại tỷ tỷ kia vẫn luôn nhìn hướng chúng ta, vừa rồi đã nhìn thấy nha.”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, theo hướng Cừu Vô Nhất chỉ nhìn qua. Quả nhiên liền nhìn thấy cô nương ngồi ở chỗ bọn họ không muốn chọn. Cái bàn kia có không ít đệ tử Vạn Triều Sơn Trang.
Cô nương hay ngẩng đầu nhìn hướng bên này. Vừa lúc ánh mắt nàng và Nghê Diệp Tâm chạm nhau, cô nương lập tức xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn.<HunhHn786>
“……”
“Lần sau chuyện như vậy đừng nói với ta, ta không muốn biết.”
“Còn..... Vậy ta sẽ không nói.”
Cừu Vô Nhất thành thật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm thấy nó muốn nói lại thôi, lại ngoan ngoãn ăn, bỗng nhiên cảm thấy có khả năng khi mình cùng Mộ Dung Trường Tình hôn môi không chỉ một mình cô nương kia thấy. Nghê Diệp Tâm không bình tĩnh, thiếu chút nữa đem đầu chui xuống gầm bàn.
Mộ Dung Trường Tình chính là thích nơi nơi tuyên bố chủ quyền, hận không thể cho tất cả mọi người biết Nghê Diệp Tâm chính là vật sở hữu của hắn.
Tuy rằng kỳ thật như vậy nghe cũng không tồi, bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn cảm thấy là một người cổ đại mà Mộ Dung Trường Tình có thể bình tĩnh hôn môi người đồng giới trước mặt nhiều người. Quả thực là muốn nhảy hố!
Người trung niên kia nói một hồi lâu, sau đó buổi tiệc thật sự bắt đầu. Các vị anh hùng bắt đầu nâng ly chạm cốc, mà trái lại bàn của Nghê Diệp Tâm giống như tiệc đã tàn, buổi tiệc vừa mới bắt đầu bọn họ đều đã ăn no.
Trên bàn một mảnh hỗn độn, Cừu Vô Nhất xoa xoa bụng nhỏ, tựa hồ là bị căng đến chịu không được. Nó ghé vào trên bàn trong miệng kêu sắp chết.
Trong hoa viên lập tức trở nên náo nhiệt. Nghê Diệp Tâm chuẩn bị dẹp đường về phòng. Người quá nhiều, có chút ồn ào, bọn họ ăn no uống đủ cũng nên trở về nghỉ ngơi.
Bất quá bọn họ còn chưa đi, đã có người lớn giọng hô lên.
“Chúng ta từ thật xa chạy tới mà chỉ nhìn thấy bóng dáng Đệ Nhất Mỹ Nhân, cái này cũng quá thiệt thòi. Nếu xem không được mỹ nhân, cũng phải cho chúng ta xem bảo vật chứ?”
Người kia tất nhiên nói chính là hộp gỗ có khắc đồ án đôi mắt. Hiện tại trên giang hồ, người người đều biết có chín cái hộp gỗ như vậy. Nếu ai tìm đủ chín cái hộp gỗ liền có thể nhất thống giang hồ, làm bá chủ võ lâm.
Người ngồi ở đây không ít người là vì cái hộp gỗ mà tới.
Làm bá chủ võ lâm, còn lo không có mỹ nhân sao?
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đối với hộp gỗ cũng rất có hứng thú, cho nên vừa nghe lời này, Nghê Diệp Tâm liền ngồi xuống, chuẩn bị nhìn một cái.
Người trung niên cười, nói:
“Đó chính là bảo vật của Vạn Triều Sơn Trang chúng ta. Vì biểu đạt thành ý đem làm của hồi môn cho tiểu nữ, nếu mọi người muốn nhìn, như vậy hôm nay liền lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng vậy.”
Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang tựa hồ rất là hào sảng, một câu liền đáp ứng rồi, cũng không sợ đem hộp ra sẽ có người cướp đoạt.
Một đệ tử được lệnh đi lấy bảo vật, mọi người liền ở trong hoa viên chờ, buổi tiệc tựa hồ càng thêm náo nhiệt.
Nghê Diệp Tâm ngóng cổ nhìn vài lần, thực mau liền thấy một đệ tử ôm một cái hộp tới, cái hộp còn bị che kín mít bằng tấm vải bố.
Mọi người đều đứng lên, cũng đều duỗi cổ nhìn. Có người nói:
“Mau mở ra, để chúng ta mở rộng tầm mắt!”
Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang chỉ cười một tiếng, sau đó tự mình xốc tấm vải lên. Phía dưới thật sự là một cái hộp, còn bị khóa, tra chìa vào mới có thể mở ra. Chìa khóa ở trên người trang chủ Vạn Triều Sơn Trang.
Cái hộp lớn mở ra, mọi người mới thấy rõ bên trong còn có cái hộp nhỏ. Cái hộp không lớn, cũng chỉ bằng bàn tay, hẳn là đã có nhiều năm rồi.
“Là cái hộp gỗ kia.”
Nghê Diệp Tâm thấp giọng nói một câu.
Không nghĩ tới Vạn Triều Sơn Trang thật sự có một cái hộp gỗ khắc những đôi mắt. Đúng là không phải gạt người.
Mộ Dung Trường Tình cũng thấy được, xem còn rõ ràng hơn Nghê Diệp Tâm. Bất quá hắn cũng không biết cái hộp này là thật hay là giả.
Nghê Diệp Tâm đếm đếm.
Ở Vô Danh Sơn Trang có hai cái hộp gỗ. Một cái hộp gỗ là muốn giao cho Thương Đình Phái mang về cho Chưởng môn, một cái ở trong phòng Tam sư bá. Nhưng mà cái thứ nhất đã bị đại sư huynh Thương Đình Phái lấy đi. Cái hộp thứ hai ở trong phòng Tam sư bá, đồ vật bên trong cũng đã bị lấy rồi, là cái hộp trống không. Tuy rằng hộp không, Nghê Diệp Tâm vẫn thu giữ.
Mộ Dung Trường Tình nói ở trong giáo đã nhìn thấy một cái hộp gỗ như vậy.
Mà năm đó người bị Quan Trang ngộ thương cũng có một cái hộp gỗ trong người. Sau đó bị đệ đệ hắn cầm đi.
Như vậy tính ra, Nghê Diệp Tâm đã biết về bốn cái hộp gỗ. Mà hiện tại, bọn họ thấy được cái thứ năm ở Vạn Triều Sơn Trang.
Nghê Diệp Tâm nhìn cái hộp gỗ, đột nhiên có dự cảm bất an.
“Đại hiệp có nhớ ngày hôm qua ta nói hình như ở trên phố thấy đại sư huynh Thương Đình Phái hay không?”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.
“Ta cho rằng mình nhìn lầm, nhưng hiện tại cảm thấy…… Có lẽ người kia thật sự không chừng cũng tới đây, đang ẩn mình ở trong một góc nào đó.”
Không biết đại sư huynh Thương Đình Phái rốt cuộc là thân phận gì. Lúc trước hắn đã cướp được mấy cái hộp, hiển nhiên hắn muốn thu hết chín cái hộp gỗ. Vạn Triều Sơn Trang đột nhiên xuất hiện một cái hộp gỗ, nếu nghe tin tức mà đến cũng là hợp tình hợp lý.
Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang chỉ là đem hộp gỗ lấy ra cho mọi người thấy. Có người la hét muốn trang chủ mở hộp ra, bất quá người trung niên lại đem hộp gỗ nhỏ bỏ lại trong cái hộp lớn, không có ý mở ra.
Thực mau, đệ tử kia đã dùng tấm vải bố phủng kín hộp lớn mang đi.
Mọi người đều cảm thấy mất hứng. Nghê Diệp Tâm cũng rất muốn biết trong hộp gỗ rốt cuộc là thứ gì. Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:
“Hay là trong chốc lát đi xem.”
“Được!”
Nghê Diệp Tâm chưa kịp tiếp lời, Cừu Vô Nhất bên kia ăn no căng đã mở miệng, đáp ứng còn mau hơn cả Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cừu Vô Nhất.
“Trẻ con phải ngủ sớm, ngươi trở về ngủ, không có chuyện của ngươi.”
“Không được.”
Cừu Vô Nhất nói chuyện còn bày ra vẻ mặt ngây ngô, vừa nghe liền biết không cao hứng. Nó cũng muốn đi xem náo nhiệt mà.
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
“Phải nghe lời mẫu thân.”
“……”
Buổi tiệc còn chưa có kết thúc, mấy người Nghê Diệp Tâm liền trở về phòng. Trước khi đi, Nghê Diệp Tâm phát hiện cô nương kia thật đúng là siêng năng, còn liên tiếp hướng Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn. Vì thế thời điểm rời đi, Nghê Diệp Tâm cố ý đánh một cái lên mông Mộ Dung Trường Tình, hiển nhiên chính là đang thị uy.
Mộ Dung Trường Tình vô cớ bị đánh mông, quay đầu lại nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm ngưỡng cằm, nói:
“Xem ra khó chịu thật lâu.”
“……”
Bọn họ trở về phòng, Mộ Dung Trường Tình đã kêu Cừu Vô Nhất đi ngủ. Nó không muốn đi, níu khung cửa, dùng đôi mắt to ướt át, bộ dạng đặc biệt vô hại nhìn bọn họ.
Mộ Dung Trường Tình nhìn nó một cái, nói:
“Giả đáng thương cũng vô dụng.”
Cừu Vô Nhất thực thương tâm, ủ rũ hạ vai kéo lê chân đi về phòng.
Nghê Diệp Tâm thật ra có chút không đành lòng. Người này vẫn là thực mềm lòng.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Đừng để ý đến nó, ngày thường vẫn luôn giả đáng thương, nhìn lâu sẽ quen thôi.”
Tuy rằng Cừu Vô Nhất là tiểu ác ma, võ công lại phi thường cao, bất quá vẻ ngoài rất đáng yêu. Cho nên nó cũng phát hiện chỉ cần mình giả đáng thương, mọi người đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của nó. Đương nhiên mấy vị ca ca nếm thử nhiều lần thất bại rồi.
Mộ Dung Trường Tình đã sớm miễn dịch, một hai lần còn sẽ mắc mưu, hiện tại hoàn toàn không có tác dụng gì.
Nghê Diệp Tâm còn có chút tội nghiệp Cừu Vô Nhất, lại bị Mộ Dung Trường Tình từ phía sau ôm lấy.
Mộ Dung Trường Tình ở bên gáy hôn một cái, nói:
“Hiện tại canh giờ này còn sớm.”
Nghê Diệp Tâm lập tức liền hiểu hắn muốn làm cái gì, nhanh trở tay đẩy hắn, nói:
“Đừng. Làm xong ta cũng không thể đi.”
“Ta sẽ nhẹ nhàng.”
“Phi, ta không tin.”
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
“Vậy ngươi tự mình ngồi lên trên, tự mình động, ngươi có thể tự mình nắm giữ nặng nhẹ.”
Nói thật là dễ nghe……
Nghe như rất có đạo lý!
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết.
“Ta không phải trẻ con.”
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
“Nhưng ngươi so với Nhất Nhất còn thích được dỗ dành hơn.”
“……”
Thời điểm Nghê Diệp Tâm đang phấn khởi, nghĩ sẽ phản công, đột nhiên có bóng người lung lay ở bên ngoài, dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.
Nghê Diệp Tâm thấp giọng nói:
“Sẽ không là cái cô nương kia chứ! Đêm khuya mà nàng còn tới tìm đại hiệp!”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Đây là phòng của ngươi.”
“Ý…… Ta thiếu chút nữa đã quên.”
Nghê Diệp Tâm ở phòng chính giữa, phòng tay trái là Mộ Dung Trường Tình, phòng tay phải là Cừu Vô Nhất. Lúc này Cừu Vô Nhất đã về phòng, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm ở cùng phòng. Phòng Mộ Dung Trường Tình không ai ở.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới nhớ tới, xem ra là tìm mình. Nghê Diệp Tâm nháy mắt hất cằm, nói:
“Ha ha ha, khẳng định là ở buổi tiệc, cô nương coi trọng ta! Cho nên hơn nửa đêm tới tìm ta hẹn hò.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Nghê Diệp Tâm lập tức tung ta tung tăng liền đi mở cửa.
“Cót két”
Cửa phòng mở ra. Ngoài cửa đích xác đứng một người, bất quá cũng không phải cô nương nào, ngược lại cũng coi như là người quen. Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
“A? Cốc Thiếu Hiệp? Sao là ngươi?”
Đứng ở ngoài cửa là Cốc Thiếu Hiệp, Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi. Khi bọn họ rời khỏi sơn trang Thẩm đại hiệp, Cốc Thiếu Hiệp trọng thương không xuống giường được, nhưng hiện giờ chưa qua mấy ngày, tới đây lại gặp Cốc Thiếu Hiệp, thật sự là làm Nghê Diệp Tâm giật mình.
Cốc Thiếu Hiệp thoạt nhìn khí sắc cũng không phải thực tốt, mặt tái nhợt, hẳn là thương thế chưa khôi phục tốt.
Cốc Thiếu Hiệp nhìn thấy Nghê Diệp Tâm nói:
“Ta vừa rồi ở buổi tiệc nhìn thấy hai vị, còn tưởng rằng là hoa mắt, không nghĩ tới thật là các ngươi.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Cốc Thiếu Hiệp, ngươi không phải là tới tham gia luận võ chiêu thân chứ?”
Cốc Thiếu Hiệp lộ ra cười khổ, nói:
“Sao có thể…… Ta là tới tìm Cốc Nhụy.”
Thì ra Cốc Thiếu Hiệp thương thế còn chưa có khỏi, liền chạy ra tìm Cốc Nhụy.
Ngày đó Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình rời đi, sau đó liền có đệ tử nói với Cốc Thiếu Hiệp là thấy được Cốc Nhụy. Cốc Thiếu Hiệp lập tức đem vết thương băng bó kỹ, cũng rời khỏi thôn trang, chạy ra tìm người.
Cốc Nhụy lúc ấy là bị người mang đi, Cốc Thiếu Hiệp không yên tâm, một đường tìm đến nơi này.
Nghê Diệp Tâm kỳ thật cũng không có nhìn lầm. Cốc Thiếu Hiệp cũng thấy Cốc Nhụy ở cái trấn kia. Đi cùng Cốc Nhụy còn có một người nam nhân trẻ, Cốc Thiếu Hiệp cũng không biết hắn.
Bất quá nghe Cốc Thiếu Hiệp miêu tả, Nghê Diệp Tâm lập tức liền dám khẳng định, tuyệt đối đó là đại sư huynh Thương Đình Phái.
Cốc Thiếu Hiệp bị thương không đuổi kịp Cốc Nhụy cùng người kia, lại nghe nói ở Vạn Triều Sơn Trang xuất hiện hộp gỗ, liền tính toán lại đây nhìn một cái.
Vừa rồi Cốc Thiếu Hiệp cũng ở buổi tiệc, bất quá buổi tiệc người rất nhiều, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng không có chú ý tới Cốc Thiếu Hiệp.
Bọn họ đứng ở cửa nói chuyện, đột nhiên nghe một tiếng “cót két”, cửa phòng Cừu Vô Nhất cũng mở.
Cừu Vô Nhất lộ ra cái đầu nhỏ, duỗi tay vịn vào khung cửa, nhìn bọn họ một cái, nhỏ giọng nói:
“Mẫu thân, con vừa rồi định nói chính là cái vị đại ca ca này.”
Nghê Diệp Tâm có chút buồn bực, vừa rồi còn nghĩ Cừu Vô Nhất nói cái gì?
Nhưng Nghê Diệp Tâm nghĩ lại đột nhiên liền giật mình. Vừa rồi ở buổi tiệc, Cừu Vô Nhất nói đại tỷ tỷ nhìn thấy hai người hôn môi, tựa hồ còn có người thấy được.
Thì ra người Cừu Vô Nhất chưa nói ra tới chính là Cốc Thiếu Hiệp……
Nghê Diệp Tâm cảm thấy quá xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.