Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nói:
“Cái này là cá?”
“Đương nhiên là cá.”
Cô nương đem trâm cài đưa cho Nghê Diệp Tâm, để nhìn cho rõ ràng.
“Ngươi xem đi, một con cá nhỏ thực đáng yêu mà.”
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đều cẩn thận xem cây trâm. Trâm cài có khắc đồ án thực tinh tế, nhưng vừa nhìn có chút trừu tượng, hình như là hoa văn cổ xưa.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy nhìn thế nào cũng giống như là đôi mắt. Tuy rằng tinh xảo nhưng cẩn thận nhìn kỹ tức khắc nổi gai ốc. Mà thay đổi góc nhìn liền biến hóa thành khác hẳn, liền cảm thấy đúng là có điểm giống như cá. Hình như cô nương nói cũng có lý.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Cô nương, cây trâm này là mua ở đâu?”
“Không phải mua.”
Cô nương đột nhiên cười, nói:
“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn mua cho ý trung nhân sao?”
“……”
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa không khống chế mà hô lên, nhưng liền nhìn về phía Mộ Dung Trường Tình, nhanh chóng cười cười, nói:
“Đúng vậy, vật này rất độc đáo.”
Cô nương có chút đắc ý, nhận trâm cài trở về, sau đó nói:
“Đây là bảo vật gia truyền. Phụ thân ta để lại cho ta, mua không được đâu. Ngươi rất biết nhìn hàng.”
“Tiểu Nhụy!”
Bọn họ đang nói chuyện, một người nam nhân vội vã chạy tới. Cũng không phải biểu ca của Cốc cô nương, mà là Cốc thiếu hiệp bọn họ đã gặp qua.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới chú ý tới, cô nương này và Cốc thiếu hiệp hình như có cùng họ. Họ Cốc cũng không phải thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571380/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.