Mộ Dung Trường Tình còn bổ sung một câu.
"Trứng gà nấu như vậy không thể ăn?"
"......"
Nước dùng nấu mì luộc trứng gà đương nhiên cũng có thể ăn, vì dù sao cũng làm chín trứng. Nhưng không ăn được vì vỏ trứng này bị bẩn, một nồi mì bị làm mất vệ sinh. Nghê Diệp Tâm hiện tại rất hối hận, biết vậy vừa rồi nên đem trứng gà rửa thật sạch sẽ.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy chuyện này đều do mình. Bất quá hiện tại đói bụng muốn chết, cũng bất chấp vệ sinh, có câu "ăn bẩn sống lâu", dù sao cũng đã nấu chín hết rồi.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát vớt trứng gà ra, sau đó cần cù chăm chỉ lột vỏ. Nghê Diệp Tâm đem trứng gà lột sạch bỏ vào hai cái tô, rồi múc mì ra tô, đẩy một phần đến cho Mộ Dung Trường Tình.
"Có thể ăn rồi."
Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không cảm thấy đói bụng, bất quá đây là do Nghê Diệp Tâm tự tay nấu, Mộ Dung Trường Tình dứt khoát liền cầm lấy đũa gắp ăn.
Nghê Diệp Tâm đã đói bụng muốn chết, ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói:
"Ồ, đại hiệp nấu được trứng gà lòng đào luôn, không nghĩ tới nha."
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm ăn ngon lành như vậy, nhướng mày, nói:
"Ta còn, không đủ có thể ăn của ta."
Một tô lớn, tuy rằng Nghê Diệp Tâm rất đói bụng, bất quá cũng đã đủ rồi.
Chờ Nghê Diệp Tâm ăn xong, chóp mũi đều đổ mồ hôi. Mộ Dung Trường Tình ăn từ tốn, giống như đang thưởng thức món vây cá, tay gấu.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571373/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.