Chương trước
Chương sau
Tuy rằng giọng nói của Mộ Dung Trường Tình hạ rất thấp, bất quá Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục đều nghe được rõ ràng, đều xấu hổ đến không chịu được.
Mộ Dung Dục cảm thấy, thời gian huynh đệ bọn họ chia tay lần trước đến nay nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, so với thời gian hắn rời khỏi giáo ngắn hơn rất nhiều. Nhưng lần này gặp lại, Mộ Dung Dục cảm giác Mộ Dung Trường Tình thay đổi quá nhiều, tựa hồ càng có nhiều cảm xúc hơn.
Hạ Hướng Thâm nhanh chóng nói:
"Thi thể sư huynh phải buổi tối mới có thể đi nhìn. Lúc này ta có thể mang các ngươi đi xem Yến Bách Lý một chút."
Nghê Diệp Tâm nói:
"Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn là đi xem Yến Bách Lý trước."
Trên đường đi, Mộ Dung Trường Tình chỉ mỉm cười, không có ý kiến.
Bốn người từ trong phòng đi ra, sau đó hướng đến nhà lao.
Nghe nói nơi Yến Bách Lý bị nhốt vốn dùng để phạt đệ tử phạm lỗi lầm của Vô Danh Sơn Trang. Bất quá luôn không có người, đem làm nhà lao cũng không sai.
Đường đi thật đúng là không gần, Nghê Diệp Tâm cảm thấy có thể coi như du sơn ngoạn thủy. Nghê Diệp Tâm nghĩ làm Sơn Đại Vương cũng không dễ dàng, muốn đi một vòng quanh lãnh địa của mình không mất tám chín giờ đồng hồ cũng không thể đủ. Đi một chuyến hậu viện còn phải trèo đèo lội suối. Quả thực là hành hạ người. Nơi này lại không có cáp treo, tất cả đều dựa vào đôi chân, đường vừa dài lại rất khó đi, vất vả muốn chết.
Bọn họ đi được nửa đường ai ngờ lại gặp người khác.
Quả nhiên lại là oan gia ngõ hẹp, là người của Thương Đình Phái.
Bất quá lần này chỉ có hai người, một là đại sư huynh, hai là tiểu cô nương mặc váy áo màu hồng nhạt.
Có lẽ hai người này không có việc gì làm, cho nên tới du sơn ngoạn thủy. Vốn đang vô cùng cao hứng, tiểu cô nương vừa thấy Mộ Dung Trường Tình, kết quả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa trượt chân từ trên núi lăn xuống.
Nghê Diệp Tâm thấy không có những người khác nhẹ nhàng thở ra. Vị đại sư huynh này vẫn là người có chút đầu óc, sẽ không giống cô nương áo tím kia, không có việc gì tự mình tìm đường chết.
Bọn họ đối mặt, đại sư huynh Thương Đình Phái lộ ra chút xấu hổ, bất quá vẫn đi tới, ôm quyền, nói:
"Hạ sư thúc."
Thì ra bối phận Hạ Hướng Thâm rất cao, trách không được Mộ Dung Dục nói với Mộ Dung Trường Tình không nên khi dễ tiểu bối. Nghê Diệp Tâm không hiểu về cấp bậc trong võ lâm, bất quá thấy đại sư huynh kia cùng Hạ Hướng Thâm cùng trang lứa, mà còn phải gọi Hạ Hướng Thâm là sư thúc, thật sự cảm thấy cổ có chút nghẹn.
Nghê Diệp Tâm đang nghĩ ngợi, đại sư huynh kia lại nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái, sau đó nói:
"Mộ Dung công tử, Mộ Dung phu nhân."
"......"
Đôi mắt Nghê Diệp Tâm trừng lớn. Vừa rồi hiểu lầm vị đại sư huynh này có đầu óc, quả thực chính là mắt mù.
Há hốc mồm không chỉ là Nghê Diệp Tâm. Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục càng trợn mắt to hơn. Bọn họ cũng không biết trước đó có hiểu lầm. Nghê Diệp Tâm cũng không nghĩ tới vị đại sư huynh này hiểu lầm lâu như vậy.<HunhHn786>
Ta rốt cuộc chỗ nào giống nữ nhân????
Chỉ có Mộ Dung Trường Tình tỏ ra hài lòng. Đột nhiên sắc mặt hắn như qua cơn mưa trời lại sáng, còn nhàn nhạt cười.
"Ừ"
"Đại sư huynh...... Chúng ta đi......"
Cô nương áo váy hồng nhạt rất sợ Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng hiện tại Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt ôn hoà, nhưng vẫn khiến người ta sợ phát run. Nàng túm tay áo đại sư huynh.
Đại sư huynh cũng rất sợ Mộ Dung Trường Tình, dứt khoát ôm quyền nói:
"Hạ sư thúc, chúng ta đi trước."
Hai người đi rất mau, mà mấy người đang ngây ngốc cũng chưa có phản ứng.
Nghê Diệp Tâm cực lực muốn coi như cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng mà Mộ Dung Dục thực không cho mặt mũi.
"Hắn...... người của Thương Đình Phái kia vừa rồi nói cái gì vậy?"
Hạ Hướng Thâm xấu hổ ho khan một tiếng.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát không để ý tới, lập tức liền đi lên phía trước, lầm lũi cúi đầu đi.
"A"
Mộ Dung Dục kêu một tiếng, lại nói:
"Nghê đại nhân...... Nghê đại nhân!"
Nghê Diệp Tâm hung tợn quay đầu lại nói:
"Đừng kêu ta, ta cái gì cũng không nghe thấy."
Hạ Hướng Thâm càng xấu hổ, nói:
"Nghê đại nhân, đi bên này. Bên kia không đi đến sau núi, chỉ có thể đến đài ngắm cảnh."
"......"
Nghê Diệp Tâm lúc này liền xấu hổ. Mộ Dung Trường Tình tâm tình thực tốt cười một tiếng.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa nhảy qua liều mạng với hắn. Mộ Dung Trường Tình còn không biết chết sống đưa tay nói.
"Phu nhân mau trở lại, đến đây ta đỡ ngươi đi."
"......"
Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm chạy nhanh lên phía trước dẫn đường.
Nghê Diệp Tâm đã bò lên rất cao, phải tốn một chút thời gian để bò xuống dưới. Đường nhỏ khó đi, quả thực Nghê Diệp Tâm muốn kiệt sức.
Đường đến sau núi không dễ đi, có chỗ căn bản không có lối đi, hơn nữa là dốc thẳng đứng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy, đường này so với đường lên Hóa Sơn còn muốn hiểm trở hơn, nhìn liền thấy sợ. May mắn bản thân Nghê Diệp Tâm không có bệnh sợ độ cao.
(Hóa Sơn là một ngọn núi thuộc Tầng Lĩnh ở phía nam tỉnh Thiển Tây. Hóa Sơn có năm đỉnh núi chính. Ngọn núi bao bọc bởi toàn đá hoa cương, từ xa nhìn về, hình núi dựng đứng như một bông hoa và vì vậy mà có tên là Hóa Sơn. Hóa Sơn nổi danh là nơi hiểm trở nguy hiểm, thử thách tài nghệ của những người leo núi. Được mệnh danh là đỉnh cao đạo giáo, với môn phái Hoa Sơn. Hóa Sơn được bao bọc bởi những ngôi đền cổ, là địa điểm cầu nguyện và cúng bái từ những năm 200 trước Công nguyên. Những con đường mòn dẫn lên đỉnh núi vẫn còn nguyên sơ như hàng ngàn năm trước. Hóa Sơn nổi tiếng trên toàn thế giới với nhiều biệt danh như "Nấc thang lên thiên đường, chỉ cách địa ngục một bước", "Đường mòn nguy hiểm nhất hành tinh", "Con đường ván gỗ trên bầu trời".)
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua phía trước, nói:
"Ta mang ngươi đi lên."
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
"Không cần, ta có thể tự đi."
Mộ Dung Dục khinh công tốt nhất, nhẹ nhàng nhảy vài cái đã lên phía trên. Hạ Hướng Thâm cũng không kém, cũng phi thân lên.
Mộ Dung Trường Tình trong bộ bạch y phong độ nhẹ nhàng cũng lên rồi.
Chỉ có Nghê Diệp Tâm ở dưới ngửa đầu nhìn, nuốt nuốt nước miếng.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở trên, ôm cánh tay cúi đầu nhìn xuống, còn khiêu khích cười cười, thiếu chút nữa khiến Nghê Diệp Tâm tức chết rồi.
Nghê Diệp Tâm nhìn thật lâu, trong lòng tính toán, sau đó cũng nhún chân nhảy lên. Thời điểm giữa đường còn tìm cục đá hơi chút nhô ra làm điểm tựa trợ lực, đạp một chân lại nhảy một cái, khó khăn lắm mới nhảy lên tới.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy thật nguy hiểm, duỗi tay kéo một phen. Nghê Diệp Tâm phủi rớt tay hắn, nói:
"Đừng túm ta, sẽ làm ta ngã xuống."
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Không túm ngươi mới ngã đó."
Nghê Diệp Tâm lại trừng mắt. Mộ Dung Trường Tình cười nói:
"Võ công có tiến bộ nha."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình thật sự đang sỉ nhục mình. Hơn nữa là ở trước mặt mọi người làm mình nhục nhã, căn bản không phải khen ngợi.
Bọn họ trèo đèo lội suối. Rõ ràng thời điểm xuất phát là mới ăn sáng xong, chờ tới sau núi đã qua giờ cơm trưa.
Nghê Diệp Tâm mệt muốn chết, dọc đường đi cũng không có một ngụm nước uống, cũng may là trời lạnh, bằng không đã sớm biến thành thây khô.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Nhà lao này cũng quá biến thái."
"Nơi này lúc trước là để phạt đệ tử bổn môn, cho nên vị trí vốn dĩ tương đối hẻo lánh khó đi. Bất quá lập tức tới rồi, chỉ ở phía trước."
Nghê Diệp Tâm rất muốn chửi Hạ Hướng Thâm.
Lập tức tới rồi cái con khỉ. Những lời này, ngươi đã nói bảy tám lần. Không hề có thành ý chút nào!
Bốn người lại hướng lên trên trèo rất lâu, rốt cuộc cũng tới. Nơi này giống như có thể đạp đám mây dưới lòng bàn chân.
Rất xa ở phía đối diện, sương mù che khuất, có một chỗ giống như cái cột đá. Nhưng cách quá xa, căn bản thấy không rõ lắm.
Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn kỹ, cột đá kia cũng không lớn, hơn nữa hình như có người.
Cái cột đá sừng sững, bên cạnh đều là sương mù lượn lờ, còn có vực thẳm mênh mông vô bờ chung quanh. Vách đá thẳng đứng, dù khinh công cao, không có công cụ hỗ trợ căn bản không thể đi xuống. Mà cho dù có công cụ, chỉ sợ cũng rất nguy hiểm.
Nếu người ở chỗ kia muốn thoát khỏi đây tuyệt đối phải theo con đường này rời đi. Nhưng mà cái cột kia cách bên này một khoảng rất rất xa. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình phỏng chừng cũng không qua được.
Nghê Diệp Tâm nuốt nước bọt, nói:
"Chúng ta sẽ không phải nhảy qua đó chứ?"
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Khoảng cách này ngươi nhảy không qua đâu."
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt, nói:
"Đúng, đúng, đúng chỉ có đại hiệp có thể nhảy qua thôi."
Mộ Dung Trường Tình rất hào phóng nói:
"Ta cũng nhảy không qua."
"Hả?"
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Hạ Hướng Thâm nói:
"Yến Bách Lý ở nơi đó. Nơi đó chính là nhà lao."
Ôi trời ơi, chỗ bên kia một người xoay sở còn chật hẹp, lại chính là nhà lao. Chỉ có thể ngồi, lại là màn trời chiếu đất, cả mái che cũng không có. Nghe nói mấy ngày hôm trước còn đổ tuyết. Ở nơi này tuyệt đối sẽ đông lạnh đến chết.
Hạ Hướng Thâm lại nói:
"Khoảng cách này dù võ công tốt đến đâu cũng không có khả năng bay qua."
Chính xác như thế, bằng không sẽ không làm nhà lao. Bằng không cũng không có khả năng nhốt Yến Bách Lý.
Người kia như là ngủ rồi, co lại thành một đoàn trên mặt đá. Nhưng nghe được bọn họ nói chuyện, hắn lập tức nhảy dựng lên, ở trên cái cột nhảy nhót giống như một con đại tinh tinh. Hắn nhảy nhảy, còn nâng tay lên xuống quơ tới quơ lui.
Yến Bách Lý nhìn thấy có người tới, lập tức hô to:
"Thả ta thả ra đi! Lạnh chết gia gia rồi! Không cho ta ra ngoài, ta liền...... Ta liền tiểu cho các ngươi coi, ta lấy phân trây trét chỗ này!"
Nghê Diệp Tâm nghe được thiếu chút nữa cười ầm lên. Sao có tên vô lại ở bẩn như vậy.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
"Vậy làm sao qua đó?"
Mộ Dung Dục nói:
"Bên này có cơ quan."
Thì ra có cơ quan hỗ trợ, cho nên có thể đi vào, nhưng ra không được. Thật là phòng giam tốt.
Hạ Hướng Thâm đi khởi động cơ quan, thực mau liền nghe được âm thanh "cót két cót két". Sau đó một tấm ván bằng kim loại vươn ra, bất quá tấm kim loại cũng không có vươn ra quá dài, chỉ thu hẹp khoảng cách một chút mà thôi.
Tấm kim loại nếu quá dài sợ thì sẽ dễ dàng bị gãy, khiến người đứng ngã xuống, không thể cứu.
Yến Bách Lý nhìn thấy tấm kim loại, lập tức muốn tìm cơ hội chạy trốn. Hít một hơi thật sâu, Yến Bách Lý định nhảy qua, bất quá động tác của Mộ Dung Trường Tình mau hơn. Hắn duỗi tay hất một viên đá nhỏ, Yến Bách Lý mới vừa đưa chân lập tức liền lùi về. Thiếu chút nữa té xuống vực.
Quả thực nguy hiểm!
Yến Bách Lý bị hù dọa, không dám đi, lại nhảy lên kêu la:
"Các ngươi tự xưng là danh môn chính phái lại đê tiện tiểu nhân, đem ta nhốt ở nơi này lâu như vậy. Các ngươi muốn tra tấn chết ta sao! Thời tiết quá lạnh! Tốt xấu gì cũng phải cho ta một cái chăn chứ."
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục bay qua đó, để lại Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn khoảng cách từ tấm sắt đến cột đá, bắp chân sắp bị chuột rút.
Cũng còn quá xa! Căn bản nhảy không qua được!
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Muốn ta mang qua đó không?"
"Còn phải hỏi!"
Mộ Dung Trường Tình cười vui sướng vô cùng.
Nghê Diệp Tâm trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Mộ Dung Trường Tình cười tươi, lập tức đi tới. Hắn duỗi một tay ôm eo, tay khác vòng qua sau gối, đem Nghê Diệp Tâm chặn ngang ôm lên kiểu công chúa.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:
"Làm cái gì, ôm eo thì được rồi, sao còn ôm như vậy?"
Mộ Dung Trường Tình làm bộ làm tịch nói:
"Ta sợ làm ngươi ngã. Ngươi xem phía dưới sâu như vậy, ngã xuống liền tiêu rồi."
"......"
Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải để Mộ Dung Trường Tình ôm. Sau đó hai người nhảy qua dễ như trở bàn tay.
Mặt trên cột đá thật sự không lớn, một người còn xem như rộng rãi, nhưng năm người cùng nhau đứng thì thật sự cả chỗ xoay người cũng không có.
Khi vừa đến, Nghê Diệp Tâm liền vội vàng muốn rời khỏi Mộ Dung Trường Tình. Bất quá nhìn một cái, Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt, lập tức níu áo Mộ Dung Trường Tình không buông tay.
Nơi này quá cao, Nghê Diệp Tâm phát hiện mình cũng không phải không có bệnh sợ độ cao, chỉ là lúc trước không ở chỗ đủ cao mà thôi. Nghê Diệp Tâm nhìn xuống, tức khắc đầu váng mắt hoa.
Mộ Dung Trường Tình thật ra rất vui lòng ôm Nghê Diệp Tâm. Hắn dứt khoát duỗi tay ôm eo đối phương nói:
"Giữ chặt ta, không rớt đâu, đừng lộn xộn thì được rồi."
Yến Bách Lý ngồi ở chính giữa, bị bốn người kia vây quanh. Hắn nhận ra Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm, bởi vì bọn họ đã tới một lần. Nhưng hắn càng biết rõ Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng chuyện xảy ra đã thật lâu nhưng ký ức khắc sâu.
Yến Bách Lý lập tức liền nhảy dựng lên, trừng lớn đôi mắt, nói:
"Mộ..... Mộ.... Mộ Dung Trường Tình! Ngươi sao ở chỗ này? Vô Danh Sơn Trang đã bị Ma giáo công phá rồi sao? Ha ha, ta có thể đi ra ngoài phải hay không? Thật tốt quá đi."
"......"
Nghê Diệp Tâm sợ Yến Bách Lý quá đắc ý vênh váo, sẽ đẩy mình rơi khỏi cột đá. Ngã xuống sẽ thành thịt nát. Phía dưới mênh mông bát ngát, căn bản nhìn không tới đáy.
Yến Bách Lý cao hứng, sau đó lại nhìn Hạ Hướng Thâm, tức khắc cảm thấy không thích hợp.
"Không. Không đúng nha, sao Võ Lâm Minh Chủ còn ở nơi này."
Nghê Diệp Tâm bị hắn chọc cười.
Yến Bách Lý còn rất trẻ, thoạt nhìn có lẽ còn chưa đến hai mươi tuổi, vóc dáng thấp hơn Nghê Diệp Tâm, hơn nữa rất gầy yếu. Dáng vẻ giống như thực vô lại, lời nói cũng tùy tiện.
Yến Bách Lý không hiểu ra sao, nói:
"Xem ra ta bị đông lạnh phát bệnh. Giáo chủ Ma giáo sao cùng Võ Lâm Minh Chủ ở chung, còn không phải là đánh đến ngươi chết ta sống."
Mộ Dung Dục cười, nói:
" Yến Bách Lý, vị này chính là Nghê đại nhân đến từ Khai Phong, tới đây tra án."
Yến Bách Lý càng thấy kỳ quái.
"Phủ Khai Phong là môn phái nào, sao ta chưa nghe nói qua?"
"......"
Phủ Khai Phong đương nhiên không phải môn phái, Yến Bách Lý hỏi xong mới chợt nhớ, đôi mắt lại trừng thật to, miệng nhắc đi nhắc lại:
"Xong rồi, xong rồi, ta thật sự bị bệnh rồi!"
Không chỉ Giáo chủ Ma giáo cùng Võ Lâm Minh Chủ chung sống hoà bình, còn hòa hợp cùng quan triều đình.
Không hợp lý nha!
Nghê Diệp Tâm nói:
"Ta tới điều tra cái chết Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, cho nên cố ý tới hỏi ngươi một chút. Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Sao lại như thế này? Ta thực oan uổng đó."
Yến Bách Lý vừa nghe hỏi quả thực thao thao bất tuyệt.
"Ta tới Vô Danh Sơn Trang để trộm đồ vật, kết quả không nghĩ tới bắt gặp Võ Lâm Minh Chủ cùng nữ nhân kia cãi nhau. Kết quả hắn bị nữ nhân kia giết, còn đổ thừa là ta giết người! Danh môn chính phái cái chó má gì, vu oan hãm hại người ta như ngựa quen đường cũ vậy. Ta bị giữ ở chỗ này rất nhiều ngày, màn trời chiếu đất, mỗi ngày chỉ có một bữa cơm, buổi tối ngủ còn không có chăn. Hôm kia còn mưa tuyết, hôm trước đó nữa có một trận gió to, ta thiếu chút nữa đã bị quét xuống vực thành thịt nát."
"Quét ngươi xuống vực thì thật là đáng tiếc."
Đột nhiên có người nói chuyện. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn. Phía đối diện có người đứng, nhưng do sương mù quá dày thấy không rõ lắm.
Người kia cũng theo tấm sắt nhảy qua đây. Hắn thoạt nhìn không đến ba mươi tuổi, mặc một thân quần áo màu đen, dáng người lại rất là anh tuấn. Khi hắn cười rộ lên có bộ dáng bất cần đời, nói dễ nghe một chút chính là phong trần. Trong tay hắn xách theo một cái giỏ, như rất thường tới đây.
"Hạ sư thúc."
Nam nhân cung kính hành lễ đối với Hạ Hướng Thâm.
Yến Bách Lý thấy người kia, lập tức giống như là chó thấy mồi, nhào qua đoạt cái giỏ, nói:
"Bình Lục, ngươi biết hiện tại là giờ nào không? Ngươi muốn ta đói chết sao? Dù ta ăn nhờ ở đậu, nhưng tốt xấu cũng cho ta chút tôn nghiêm chứ."
Nam tử này là đệ tử của đệ tử sư bá Hạ Hướng Thâm, bối phận không cao, nhưng võ công không tồi. Hắn là người ngay thẳng hiền lành, cho nên ở trong sơn trang cũng không tệ lắm. Nhưng hắn không được mấy sư thúc sư bá Hạ Hướng Thâm thích, cảm thấy hắn quá bất cần đời.
Bình Lục là cô nhi, bởi vì là đệ tử thứ sáu của sư phụ hắn nên được đặt tên là Lục. Hắn theo họ Bình của sư phụ, nên gọi là Bình Lục.
Không lâu trước đây Bình Lục phạm lỗi, bị Tam sư bá của Hạ Hướng Thâm phạt, cho nên trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều phải đi sau núi một lần, đưa cơm cho phạm nhân.
Bằng không trời giá rét này, còn mấy ngày không có cơm ăn, Yến Bách Lý đã sớm chết rồi.
Bình Lục nghe Yến Bách Lý vu khống, cười nói:
"Dù sao mỗi ngày ngươi đều chỉ có một bữa cơm, sớm một chút hay trễ một chút, kỳ thật cũng không có gì khác nhau."
Yến Bách Lý tức giận trừng mắt, bất quá hiện tại cũng không rảnh lo quá nhiều. Hắn đói muốn chết, lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Nghê Diệp Tâm nhìn hắn ăn ngấu nghiến, cũng cảm thấy đói bụng. Cả một buổi sáng leo núi, lại là vùng hoang dã nữa, không đói mới lạ.
Lúc này cột đá chứa sáu người, càng không có cảm giác an toàn. Mộ Dung Trường Tình nhân cơ hội ăn đậu hũ, gắt gao ôm Nghê Diệp Tâm, để Nghê Diệp Tâm dựa vào trong lòng ngực hắn.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Nơi này quá nhỏ, Yến Bách Lý, ngươi nhanh nói cho ta nghe rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Yến Bách Lý không chút hoang mang nói:
"Ta ăn cơm trước, ăn no lại cùng các ngươi nói."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
"Nếu hắn không muốn nói, để cho hắn tiếp tục ngốc ở nơi này, chúng ta đi."
Mộ Dung đại hiệp ra chiêu, Yến Bách Lý lập tức liền túng quẫn, chân gà cũng không ăn, nhanh nói:
"Đừng, đừng, đừng. Ta nói, ta nói. Đừng đi mà. Ta là trong sạch. Các ngươi hãy nhanh điều tra vụ án. Ta muốn đi ra ngoài. Chỗ quỷ quái này thật sự không dành cho người ở. Ta cũng không muốn nhìn thấy người này."
Hắn nói còn trừng mắt liếc nhìn Bình Lục.
Bình Lục cười nói:
"Mỗi ngày ta cho ngươi ăn, ngươi còn mắng ta. Ngày mai ta không tới nữa."
Yến Bách Lý không hơi sức cãi với hắn, nhanh chóng nói:
"Ta thật sự bị oan uổng. Buổi tối ngày đó còn chưa tới giờ Tý, bất quá cũng không còn sớm. Ta vừa lúc tới phụ cận, liền nghĩ dứt khoát tới Vô Danh Sơn Trang dạo một vòng, trước kia cũng chưa từng tới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.