Chương trước
Chương sau
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình thẩm vấn xong Trương công tử liền về ký túc xá. Bọn họ bận rộn một ngày, chỉ ăn uống qua loa. Nghê Diệp Tâm đói sắp không còn sức.
Mộ Dung Trường Tình không vui, tựa hồ là bởi vì Mộ Dung Chẩn lại xuất hiện.
Nghê Diệp Tâm túm tay áo hắn, nói:
"Mộ Dung đại hiệp, ta mời, đi ra bên ngoài ăn cơm."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
"Ngươi mời ta?"
Nghê Diệp Tâm từ trong lòng ngực lấy ra mấy khối bạc nhỏ, để ở trong lòng bàn tay, nói:
"Đại hiệp đừng coi thường, chút bạc của ta ném xuống sông sẽ làm chết cá đó."
Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười. Chút bạc vụn kia không biết là bổng lộc tích cóp bao lâu, rớt xuống sông là mất tăm, ném chết cá cái quái gì.
Nghê Diệp Tâm tuy rằng ít bạc, bất quá đến Thụy Phúc Lâu ăn vài món vẫn đủ. Nghê Diệp Tâm liền lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi. Tốt xấu gì cũng phải thả lỏng một chút, tra án lâu như vậy cũng phải ăn một bữa ngon.
Mộ Dung Trường Tình cũng không cự tuyệt, hai người cùng đi tới Thụy Phúc Lâu.
Vị trí lầu hai gần cửa sổ, vẫn là chỗ cũ, tiểu nhị nhận ra bọn họ, cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn bọn họ lên lầu.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống bên cửa sổ, có chút kinh hỉ chỉ chỉ ra bên ngoài, nói:
"Đại hiệp, đại hiệp, chúng ta vận khí thật tốt nha, nhìn xem, vừa vặn ngắm trăng mọc."
Mộ Dung Trường Tình nghe được Nghê Diệp Tâm nói lời này, có chút muốn cười. Bởi vì lời hắn từng nói câu có lệ như vậy với Nghê Diệp Tâm.
Bất quá hôm nay ánh trăng cũng rất sáng, ngồi bên cửa sổ nhìn thật ra có vài phần tình thú.
"Trăng mọc? Ta là lần đầu tiên nghe nói."
Nghê Diệp Tâm nghe giọng nói liền quay đầu nhìn, đã nhìn thấy có khách không mời mà đến tới.
"Sao lại là ngươi?"
Nghê Diệp Tâm nhìn về chỗ cũ, nói:
"Sao ngươi lần nào cũng đều xuất hiện không đúng thời điểm, hơn nữa còn quấy rầy ta cùng Mộ Dung đại hiệp hẹn hò."
Người tới là Mộ Dung Tạ, đương nhiên còn có Kính Vương Triệu Nguyên Kính.
Mộ Dung Tạ dưỡng thương mấy ngày, có thể nói khôi phục nhanh hơn so với Nghê Diệp Tâm. Sắc mặt thoạt nhìn cực tốt, hơn nữa thần thái rạng ngời.
Nghê Diệp Tâm không biết có phải ảo giác hay không, lại cảm thấy Mộ Dung Tạ rất thích thú, rất giống là muốn tính kế mình.
Mộ Dung Tạ đi tới, nói:
"Không ngại cho chúng ta ngồi xuống, cùng xem trăng mọc?"
Nghê Diệp Tâm nói:
"Đương nhiên ngại rồi. Hơn nữa trăng đã mọc xong, lần sau mặt trời mọc các ngươi lại đến xem đi."
Lúc này tiểu nhị đã tay chân lanh lẹ đem thức ăn lên cho Nghê Diệp Tâm. Một mâm đầy rau dưa.
Mộ Dung Tạ cúi đầu nhìn, bỗng nhiên liền cười, nói:
"Nghê đại nhân chẳng lẽ cũng sửa thành ăn chay rồi?"
Nghê Diệp Tâm bị hắn nói, trực tiếp trừng mắt.
Hôm nay Mộ Dung đại hiệp không mấy vui vẻ, cho nên Nghê Diệp Tâm quyết định đảm đương việc chiêu đãi một lần. Đem tất cả bổng lộc tích góp suốt thời gian qua ra dùng, muốn mang đến cho Mộ Dung đại hiệp bữa ăn ngon.
Ở trên đường đi Nghê Diệp Tâm đã suy nghĩ, cũng may Mộ Dung đại hiệp nhà mình không thích ăn thịt, cải trắng đậu hủ là đủ rồi. Vì thế lúc tới, Nghê Diệp Tâm cũng chỉ chọn mấy món Mộ Dung Trường Tình thích, gọi thật nhiều.
Sau đó Nghê Diệp Tâm lại nghĩ đến món mình thích nhất, thịt kho tàu. Suy nghĩ một chút vẫn là thôi, chờ dỗ dành Mộ Dung đại hiệp vui vẻ, sau này kêu Mộ Dung đại hiệp mua cho mình ăn, miễn cho Mộ Dung đại hiệp không có chuyện gì luôn nơi nơi ném vàng đi.
Mộ Dung Tạ tự nhiên ngồi xuống, nói:
"Như vậy đi, chúng ta đương nhiên không phải tới ăn không uống không, bữa cơm này ta mời thì như thế nào?"
Nghê Diệp Tâm lập tức tròn mắt, liền nói:
"Tiểu nhị! Lấy thêm hai cái ghế dựa đến đây, sau đó đi lấy thêm mấy món ngon cho ta!"
Tiểu nhị chạy nhanh lấy tới hai cái ghế dựa, mời Triệu Nguyên Kính cùng Mộ Dung Tạ ngồi xuống. Sau đó tiểu nhị đứng kế bên Nghê Diệp Tâm nghe gọi một đống món.
Tiểu nhị nghe một lô tràn giang đại hải, lau lau mồ hôi, nói:
"Khách quan, nhiều món như vậy bàn này để không hết a, hơn nữa có mấy món lập lại thật nhiều lần."
Nghê Diệp Tâm hào khí vỗ vỗ ngực, nói:
"Ta vừa rồi nói những cái đó, tất cả đều đóng gói, trong chốc lát ta mang đi, đến đêm khuya lại ăn. Huống hồ phủ Khai Phong đông người như vậy, ta còn sợ thiếu."
Tiểu nhị nhanh chóng đáp ứng, chạy đi.
Nghê Diệp Tâm chọn thêm không ít món, lúc này mới vui vẻ ngồi ăn.
Mộ Dung Tạ nhìn bộ dáng này của Nghê Diệp Tâm, thiếu chút nữa tức giận mắt tóe lửa. Mộ Dung Tạ cũng đau lòng vì mất bạc. Hắn không giống như Giáo chủ Mộ Dung Trường Tình, tùy tiện duỗi tay liền có người đem bó lớn tiền lại dâng.
Triệu Nguyên Kính vỗ vỗ vai Mộ Dung Tạ, nói:
"Tiểu Tạ cũng chọn mấy món mình thích đi, ngươi không phải nói đói bụng sao?"
"Hiện tại không còn đói lắm, cũng sắp no rồi."
Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn không nói chuyện, lúc này đột nhiên nói:
"Các ngươi tới làm cái gì?"
Nghê Diệp Tâm lập tức liền phụ họa.
"Bọn họ tới khẳng định là mời ăn cơm, ta thấy cũng không có chuyện khác. Chúng ta vẫn là ăn cơm đi, cũng đừng hỏi."
Nghê Diệp Tâm nói xong gắp cho Mộ Dung Trường Tình một đũa rau dưa, nói:
"Đại hiệp thích ăn, ăn nhiều một chút."
Mộ Dung Tạ cười, nói:
"Chúng ta đương nhiên là có chuyện quan trọng. Nghe nói phủ Khai Phong vừa phá một vụ án?"
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:
"Các ngươi nắm tin tức nhanh như vậy sao?"
Mộ Dung Tạ cười, nói:
"Đó là đương nhiên."
Mộ Dung Tạ lại nói:
"Kỳ thật vụ án đó, ta cũng không phải thực để ý, đều là một ít tiểu tốt chết mà thôi, cũng tra không được gì."
Chính xác như thế, người thì chết người thì bị thương, trên cơ bản manh mối đã bị chặt đứt.
Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói như vậy, nháy mắt cũng không muốn ăn.
"Thứ quan trọng nhất kỳ thật đã ở trong tay chúng ta, không phải sao?"
Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nháy mắt liền minh bạch hắn nói cái gì.
"Quân lệnh không phải ở chỗ Dư thiếu gia sao? Các ngươi làm sao có?"
Mộ Dung Tạ cười cười, giống như làm ảo thuật đột nhiên biến ra một thứ, đặt ở trên bàn. Bất quá đồ vật kia bên ngoài được bao kín, bao đặc biệt rắn chắc, nhìn không ra là cái gì.
Nhưng Nghê Diệp Tâm sớm đã đoán được, vật này tuyệt đối là quân lệnh.
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nói:
"Không phải ở trong tay Dư thiếu gia sao? Như thế nào lại chạy đến trong tay ngươi. Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi lại dùng mỹ nhân kế đối với Dư thiếu gia."
Mộ Dung Tạ thật sự bị Nghê Diệp Tâm chọc tức chết rồi, nhịn không được trợn mắt, nói:
"Ta cần gì làm vậy."
Dư thiếu gia trong tay có một phần quân lệnh, đây không phải là chuyện nhỏ. Dư thiếu gia không muốn giao cho Bành đại nhân. Cũng không phải hắn không tín nhiệm Bành đại nhân, mà là sự tình quá không dễ làm.
Bành đại nhân là Binh Bộ Thị Lang, có đồ vật bị trộm từ Binh Bộ, hiện tại tuy rằng tìm được nhưng cũng có tội, nặng có thể bị bãi quan.
Dư thiếu gia cầm quân lệnh không biết làm thế nào mới tốt.
Cho nên quân lệnh ở chỗ Dư thiếu gia được đưa đến tay Triệu Nguyên Kính cùng Mộ Dung Tạ. Đương nhiên Triệu Nguyên Kính cũng đã hứa hẹn, bảo đảm chuyện này sẽ không liên lụy đến Bành đại nhân, Dư thiếu gia mới đem đồ vật giao cho hắn.
Triệu Nguyên Kính nói:
"Quân lệnh này mới là mấu chốt, hiện tại quân lệnh ở trên tay chúng ta, chỉ thiếu một bước..."
Nghê Diệp Tâm liền suy nghĩ chớp nhoáng sau đó đảo mắt một cái, nói:
"Ngài là muốn đem quân lệnh trình lên, giao cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng hạ lệnh tra rõ việc này sao?"
Hoàng đế tuy rằng đã hạ vài lần mật lệnh điều tra sự tình Xà Văn Đồ Đằng. Bất quá đều là trong bí mật, không dám lộ ra. Gần đây sự tình quá mức nghiêm trọng, có người muốn tạo phản cũng không phải là việc nhỏ, với lại do hoàn toàn không có chứng cứ.
Nhưng hiện tại bọn họ có chứng cứ ở trong tay, việc này đột nhiên liền dễ làm. Đã có thể quang minh chính đại đi tra rõ hỏi tội.
Mấy tháng nay, Nghê Diệp Tâm tuy rằng cũng tra được không ít về Xà Văn Đồ Đằng. Bất quá đều là ở bên ngoài, cũng không biết còn có bao nhiêu người trong triều đình dính líu vào. Một đám quan chức cao, căn bản không phải một Giáo Úy lục phẩm nho nhỏ như Nghê Diệp Tâm có thể tra xét.
Nghê Diệp Tâm nhìn bọn họ, nói:
"Các ngươi muốn ta đưa cho Hoàng Thượng?"
Triệu Nguyên Kính cười cười, nói:
"Gần như vậy."
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Ta không đồng ý."
"Sư huynh, tạm thời đừng nóng nảy."
Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm nhìn thoáng qua Mộ Dung Tạ. Hiển nhiên hắn không thích Mộ Dung Tạ gọi hắn là sư huynh.
Triệu Nguyên Kính nói:
"Chúng ta cũng không phải muốn kéo Nghê hộ vệ xuống nước, chỉ là chuyện này do Nghê hộ vệ đi làm thì thích hợp nhất."
Bành đại nhân là người Binh Bộ, không thể cầm quân lệnh đi giao cho Hoàng Thượng. Triệu Nguyên Kính là Vương gia, cũng sẽ bị hiềm nghi. Hơn nữa năm đó hắn là người được phái đi bình phản loạn, sự tình khó mà nói rõ ràng.
Nghê Diệp Tâm là người phủ Khai Phong, hai bên đều không dính dáng. Hơn nữa Hoàng Thượng tin tưởng Bao đại nhân, cũng loại trừ người phủ Khai Phong khi tra về Xà Văn Đồ Đằng. Quan trọng nhất, Trì Long là người của Hoàng Thượng, có Trì Long nói Hoàng Thượng liền tin tuyệt đối.
"Huống hồ, Nghê hộ vệ chỉ cần đem quân lệnh này giao lên trên, sẽ được thăng quan tiến tước."
Lập đại công tuyệt đối sẽ thăng quan, bất quá tiến tước thì có chút khoa trương.
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút. Việc này đích xác không thể mặc kệ, bằng không liền không dứt. Hơn nữa sự tình quan hệ đến sư phụ Mộ Dung Chẩn của Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Suy nghĩ trong chốc lát, Nghê Diệp Tâm dứt khoát vỗ bàn một cái, mạnh tới mức mấy vị khách chung quanh bị sốc. Sau đó Nghê Diệp Tâm hô:
"Tiểu nhị mau lại đây, ta muốn gọi đồ ăn, nhanh nhanh một chút!"
Nghê Diệp Tâm lại điên cuồng gọi một hồi, gọi đến Mộ Dung Tạ tái mặt, đau lòng muốn chết. Bất quá Triệu Nguyên Kính có việc cầu người ta, Mộ Dung Tạ vẫn phải nhịn.
Nghê Diệp Tâm lại gọi một đống lớn đồ ăn, lúc này không nói gói mang đi nữa, mà nói làm xong liền giao đến phủ Khai Phong. Nghê Diệp Tâm là thật sự muốn cho mọi người trong phủ Khai Phong được nếm thử hương vị của món ngon ở tửu lâu đệ nhất kinh thành.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm đáp ứng rồi, cũng không có nói cái gì nữa.
Nghê Diệp Tâm ăn đến cái bụng căng tròn, thịt kho tàu ăn hai phần lớn, cũng uống rất nhiều.
Sắc trời không còn sớm, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm liền trở về phủ Khai Phong. Trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm mang theo phần quân lệnh kia.
"Trong ngực có đồ vật quan trọng như vậy, ta cảm thấy cả người đều nóng khó chịu."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, nói:
"Đó là do ngươi uống nhiều."
"Ta mới không uống nhiều."
Nghê Diệp Tâm tuy rằng không có uống say, bất quá uống không ít rượu, có chút mơ mơ hồ hồ, cảm giác choáng váng, đã được Mộ Dung Trường Tình đỡ trở về phủ Khai Phong.
Hôm nay trong phủ Khai Phong rất vui vẻ, tất cả mọi người đều được ăn ngon, sau đó đều đi nghỉ ngơi sớm. Đã mệt mỏi nhiều ngày như vậy, thời điểm những người khác được nghỉ tắm gội bọn họ phải tra án, cũng đã đủ mệt.
Được Mộ Dung Trường Tình dìu về phòng, vốn dĩ Nghê Diệp Tâm muốn ngồi ở trên ghế uống ly trà, kết quả Mộ Dung Trường Tình xoay người đi đóng cửa, liền "phịch" một tiếng.
Mộ Dung Trường Tình quay đầu nhìn lại. Phỏng chừng hoa mắt, không ngồi ổn, nửa bên mông Nghê Diệp Tâm bị trượt ra bên ngoài ghế, kết quả bị té ngã ngồi bẹp trên mặt đất.<HunhHn786>
Mông rơi thẳng xuống, Nghê Diệp Tâm không rõ, ngồi dưới đất không dậy nổi.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đi qua đem người túm lên, nói:
"Lại uống say phát điên à?"
Nghê Diệp Tâm thuận thế ôm cổ hắn, giống con lười treo ở trên người Mộ Dung Trường Tình, si ngốc cười, nói:
"Đại hiệp, ta muốn thăng quan?"
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, nói:
"Thăng quan có cái gì tốt, nếu ngươi nói muốn từ quan, ta không chừng sẽ cao hứng hơn."
Nghê Diệp Tâm lập tức lắc đầu, nói:
"Không nên, không nên, ta đây nghèo kiết xác. Từ quan liền không có bổng lộc...... Không biết ta thăng mấy phẩm quan đây, quan trọng chính là bổng lộc sẽ nhiều hơn bao nhiêu. Ta hiện nay tiền cũng không đủ mỗi ngày ăn một lần thịt kho tàu."
Mộ Dung Trường Tình nghe xong thì đau đầu. Thì ra Nghê Diệp Tâm muốn thăng quan chính vì nghĩ mỗi ngày ăn một lần thịt kho tàu. Khát vọng này cũng không giống ai.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Còn nữa, ta còn muốn nuôi sống người nhà. Đại hiệp tiêu tiền quá thể, ta cũng nuôi không nổi."
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Ngươi chừng nào thì nuôi nổi?"
"Ta muốn......"
Nghê Diệp Tâm treo ở trên cổ Mộ Dung Trường Tình, liền ngửa đầu hôn cằm hắn, nói:
"Ta muốn đem Mộ Dung đại hiệp nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp!"
"......"
Nghê Diệp Tâm quả nhiên là uống say rồi. Vừa nói Nghê Diệp Tâm còn giơ tay sờ soạng Mộ Dung Trường Tình.
"Đại hiệp quá gầy. Đặc biệt...... Đặc biệt là mông, thịt cứng quá, cũng không mềm một chút nào, sờ...... sờ không thoải mái!"
Nghê Diệp Tâm sờ xong eo, liền trắng trợn táo bạo sờ mông Mộ Dung Trường Tình, còn ở trên mông nhéo nhéo. Thịt cứng rắn giống như đều là cơ bắp, căn bản là véo không được.
Mộ Dung Trường Tình bị sờ đến hô hấp nặng nề. Nghê Diệp Tâm còn không sợ chết dám sờ mông hắn.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đem người bế lên, sau đó muốn ôm đến giường. Bất quá Nghê Diệp Tâm không chịu, nói:
"Không thể lên giường, không thể lên giường. Ta còn chưa có tắm rửa đâu, lên giường không sạch sẽ."
Mộ Dung Trường Tình bị khiêu khích vô cùng lo lắng, kết quả Nghê Diệp Tâm đột nhiên nói muốn tắm rửa. Nghê Diệp Tâm có thói ở sạch là do Mộ Dung Trường Tình dạy dỗ mà ra. Hiện tại Mộ Dung Trường Tình có loại cảm giác tự làm ác có quả báo.
"Thành thật cho ta, ở chỗ này chờ. Ta đi nấu nước ấm."
Mộ Dung Trường Tình đem người đặt ở trên bàn, để tránh ghế dựa quá nhỏ lại ngồi không được.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát liền ngồi xuống mặt bàn, vẻ mặt thực ngoan, còn gật gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình đau đầu, nhìn ra là Nghê Diệp Tâm say không ít.
Mộ Dung Trường Tình lập tức đi ra ngoài nấu nước tắm. Vừa lúc phòng bếp có nước ấm, là Thẩm hộ vệ đang nấu nước, nghe nói Mộ Dung Trường Tình muốn một ít, liền cho hắn trước.
Bất quá Thẩm hộ vệ nói:
"Mộ Dung công tử, Nghê đại nhân thương thế đã tốt chưa? Nếu còn chưa có khỏi hẳn, dính nước không tốt."
Mộ Dung Trường Tình đã bị Nghê Diệp Tâm làm hồ đồ. Miệng vết thương đúng là chưa khỏi hắn, không nên tắm rửa.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã tới, dứt khoát liền đem nước ấm mang về, có thể dùng lau cho Nghê Diệp Tâm một chút, cũng để chính mình tắm rửa một cái.
Mộ Dung Trường Tình ôm thùng tắm đi trở về, một chân đá văng của, tức khắc trợn tròn mắt.
Nghê Diệp Tâm còn ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn. Cái bàn đối diện cửa. Phòng không lớn, cũng không có rộng rãi đồ đạc không nhiều.
Mà Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên bàn lúc này, thân thể trơn bóng, không mảnh che thân, quần áo đều đã bị cởi hết. Quần áo từng chiếc một rải loạn trên mặt đất, ném lung tung.
Nghê Diệp Tâm còn giơ tay, đem đầu tóc thả xuống dưới.
Quả nhiên là bộ dáng muốn tắm rửa......
Nhưng không biết còn tưởng rằng muốn làm gì!
Mộ Dung Trường Tình cũng sợ hãi, bất quá phản ứng thực mau, lập tức buông thùng tắm, liền đem cửa phòng đóng lại. Chậm một chút, chỉ sợ Nghê Diệp Tâm liền lộ cảnh xuân ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm trơn bóng khoe "chim", lại không có một chút ngượng ngùng. Mộ Dung Trường Tình lại đau đầu, tâm nói Nghê Diệp Tâm uống say liền kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên bàn, có lẽ bởi vì lạnh, hơi run run, hai cái đùi còn ở bên cạnh bàn quơ quơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.