Nghê Diệp Tâm ngủ đến gần giữa trưa mới chậm rãi tỉnh lại. Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên cạnh, nói.
"Cảm giác thế nào?"
Nghê Diệp Tâm đã không còn sốt, cảm quan cũng nhanh nhạy hơn, liền cảm giác vết thương đau hơn so với đêm qua. Bất quá sợ Mộ Dung Trường Tình lo lắng, Nghê Diệp Tâm liền nói.
"Không có việc gì, rất tốt."
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu lông mày, liền biết bị đau. Phỏng chừng là bởi vì mới vừa tỉnh, cho nên Nghê Diệp Tâm không cẩn thận làm đụng đến miệng vết thương.
"Muốn ăn gì không? Hay là trở về phủ Khai Phong rồi ăn?"
"Hả?"
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
"Về phủ Khai Phong?"
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.
"Phủ Khai Phong Phủ dù vô dụng cũng là phủ quan, những sát thủ tuyệt đối có kiêng kị. Ngươi về nơi đó tương đối an toàn."
"Nhưng....."
"Ta đưa ngươi trở về. Phòng của ngươi hẳn là có thể ở hai người."
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, không thể tin tưởng nhìn Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp.... muốn đi theo ta về phủ Khai Phong sao?”
“Không được sao?”
Nghê Diệp Tâm tức khắc vui quá đỗi, thiếu chút nữa liền nhảy nhót trên giường. Kết quả vừa cử động đã đau đến nhe răng trợn mắt.
Mộ Dung Trường Tình thở dài, ngăn chận, nói.
“Đừng nhúc nhích, để ta xem miệng vết thương như thế nào, đừng làm nứt ra.”
Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn nằm bất động trên giường.
“Vậy đại hiệp muốn ở chỗ ta bao lâu?”
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở mép giường, xốc chăn lên, cẩn thận cởi băng vải ra xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571316/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.