Tạ lão gia vừa thấy đã thất sắc, lập tức lệnh gia đinh đem mấy cái rương bên cạnh mở ra. Kết quả liên tiếp đều là rương trống không. Quả nhiên thiếu không dưới một phần ba hàng hóa.
Tạ lão gia tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nói:
“Tất cả đều trống không. Gia đinh nói gần đây không có người ra vào nhà kho. Nói cách khác, hàng hóa bị mất khi còn đặt ở sơn trang lưng chừng núi sao?”
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua, sau đó duỗi tay vào rương sờ soạng, rồi nói:
“Cũng không phải là trống không hoàn toàn.”
Mộ Dung Trường Tình đi tới nhìn, liền thấy đầu ngón tay Nghê Diệp Tâm có hạt gì đó màu trắng. Hắn nhíu nhíu mày, nói:
“Là muối?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
“Là muối.”
“Muối?”
Tạ lão gia càng sửng sốt, trên mặt liền biến sắc.
“Như thế nào lại là muối? Ta chưa bao giờ kinh doanh muối.”
Ở cổ đại sắt và muối là hai mặt hàng chỉ có triều đình phân phối. Muối là nhu yếu phẩm, tuy rằng bán rất có giá nhưng bình thường do quan phủ quản lý. Vì vậy tuy rằng Tạ gia kinh doanh nhiều loại hàng nhưng chưa bao giờ buôn bán muối.
Nghê Diệp Tâm chà xát ngón tay một chút.
“Chỉ sợ Tạ nhị thiếu gia phát hiện chuyện này, mới bị diệt khẩu.”
Có người đem hàng hóa để trong sơn trang ở giữa sườn núi đổi thành muối. Người kia rất rõ, hàng hóa đặt ở sơn trang đều là đồ vật chưa bán được, hơn nữa có lời đồn quỷ xuất hiện cho nên không có ai thường xuyên ở đó. Nơi đó thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571271/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.