Chương trước
Chương sau
Vụ án ở Hứa gia cuối cùng đã kết thúc. Về mấy cái Xà Văn Đồ Đằng bọn họ vẫn như cũ là không hiểu ra sao.
Nghê Diệp Tâm vốn là phải về phủ Khai Phong, nhưng đi không thành, vì đã bị Kính Vương gia gọi lại. Kính Vương gia nói ở trấn phía trước cách đó không xa, còn có vụ án liên quan Xà Văn Đồ Đằng mới vừa phát sinh không bao lâu. Bọn họ thuận đường đi xem một chút.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe đầu cũng lớn. Sao lại có Xà Văn Đồ Đằng. Xà Văn Đồ Đằng chẳng lẽ là trong dịp khuyến mãi, bán đại hạ giá sao?
Trước khi lên đường, Nghê Diệp Tâm theo Hứa nhị thiếu gia đi bái tế mẫu thân hắn.
Hứa nhị thiếu gia đã tìm một chỗ có phong thuỷ tốt thật thanh tĩnh hạ táng xương cốt Vạn thị.
Hứa nhị thiếu gia nhìn có chút phiền muộn, nhưng không có khóc, thoạt nhìn là cố nén. Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn hắn nói:
"Nhị thiếu gia, ta phải đi, sau này có dịp gặp lại."
Hứa nhị thiếu gia gật gật đầu. Nhưng Nghê Diệp Tâm vừa mới quay người đi một bước, còn chưa có lên ngựa, bỗng nhiên Hứa nhị thiếu gia gọi lại.
"Từ từ, ta có chút việc muốn cùng ngươi đơn độc nói."
Nghê Diệp Tâm nhướng mày. Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu cảm, liếc mắt nhìn Hứa nhị thiếu gia một cái.
Hứa nhị thiếu gia lập tức bắt lấy tay Nghê Diệp Tâm chạy đi thật xa. Bất quá nói thật, khoảng cách đó Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn có thể nghe được rành mạch. Đinh Tạp cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Ngay cả Trì Long cũng nghe rõ.
Hứa nhị thiếu gia còn tưởng rằng bọn họ nghe không thấy, thần thần bí bí hỏi:
"Kỳ thật...... Kỳ thật...... Là như thế này......"
Hứa nhị thiếu gia hết vặn tay lại xoa má, nói:
"Ngươi cũng biết chuyện ta cùng Đinh Tạp chứ? Kỳ thật là.... Đinh Tạp võ công tốt cao.... ta đánh không lại hắn. Nhưng mà ta muốn ở mặt trên. Ta không biết làm như thế nào mới có thể cái kia.... À cái gì gì hắn?"
"Chuyện này......"
Nghê Diệp Tâm nghĩ thầm. Mình chính là thuần công, chưa bao giờ phải phản công, sao biết phản công là thế nào. Nghê Diệp Tâm nghĩ như vậy, đột nhiên biểu tình cứng đờ. Bỗng nhiên nhớ ra thiếu chút nữa đã bị Mộ Dung đại hiệp phản công!
"Võ công của ngươi không phải kém hơn Mộ Dung công tử sao? Vậy thì ngươi đã làm như thế nào đè hắn?"
Nghê Diệp Tâm không thể nói ra chuyện ngày đó, vì bản thân hoàn toàn đã quên. Cũng không biết mình đã làm như thế nào áp Mộ Dung Trường Tình.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đen lợi hại. Hắn không rõ, Nghê Diệp Tâm lấy đâu tự tin mà cho rằng áp đảo được hắn?
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn thoáng qua Đinh Tạp, đột nhiên lấy ra một cái bọc nhỏ, đưa cho Đinh Tạp.
"Ngươi có lẽ cần dùng."
Đinh Tạp sửng sốt, mở ra nhìn, có chút ngây ngẩn. Bên trong bọc có ba đồ vật, xuân cung đồ, ngọc thế, còn có một hộp phấn. Đây đều là thứ Hứa nhị thiếu gia cho Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình trước khi rời phòng khách điếm, đã thu gom mấy thứ này định đem ra ngoài ném. Nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý.<HunhHn786>
Đinh Tạp nhịn không được cười một tiếng, nói:
"Đa tạ Mộ Dung giáo chủ."
"Không cần."
Nghê Diệp Tâm không biết nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể dạy Hứa nhị thiếu gia lung tung chiêu. Vậy mà Hứa nhị thiếu gia còn nghe thực nghiêm túc.
Nghê Diệp Tâm sau khi trấn an Hứa nhị thiếu gia xong, tung ta tung tăng đi trở lại.
Mọi người chia tay xong nhanh chóng lên ngựa. Đinh Tạp cũng mang Hứa nhị thiếu gia trở về.
Nghê Diệp Tâm lên ngựa, còn quay đầu lại nhìn Hứa nhị thiếu gia, trong lòng thầm cầu nguyện cho hắn.
Mộ Dung Trường Tình làm bộ hỏi:
"Các ngươi nói cái gì?"
Trì Long cùng Triệu Doãn ở một bên, nghe được Mộ Dung đại hiệp biết rõ cố hỏi, đều giục ngựa chạy nhanh lên phía trước, cũng làm bộ chưa nghe được gì.
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ Bắp Rang trong ngực, nói:
"Cái gì cũng không có nha."
"Cái gì cũng không có?"
Mộ Dung Trường Tình híp mắt.
Không khí có chút không thích hợp, Triệu Doãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, căng da đầu nói:
"Nghê đại nhân, ta còn có một chút không rõ. Con trai Hứa tứ lão gia làm như thế nào mà thần không biết quỷ không hay đặt thi thể vào quan tài Hứa nhị lão gia?"
"Chuyện này đơn giản, là các ngươi nghĩ quá phức tạp thôi. Quá trình vận chuyển quan tài chỉ có một chỗ không có ai. Đó chính là khi có đám khói dày đặc, thời điểm đó, tất cả mọi người cho rằng có cháy, chạy đi dập lửa. Lúc ấy quan tài đặt ở sân trước phòng Hứa nhị thiếu gia."
"Đúng là như vậy."
"Nếu trước đó Hứa tứ thiếu gia đã đem thi thể giấu ở trong viện của Hứa nhị thiếu gia, thì khi mọi người chạy đi, hắn lén đem thi thể ra bỏ vào quan tài, cũng sẽ không bị người khác phát hiện."
"Từ từ......"
Triệu Doãn sửng sốt.
"Thi thể giấu ở chỗ Hứa nhị thiếu gia sao?"
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
"Chỗ của Hứa nhị thiếu gia thực an tĩnh, không có người, hạ nhân rất ít, rất nhiều thời điểm cũng không ai đi lại, điều kiện thuận lợi."
Bên cạnh Hứa nhị thiếu gia không có nhiều người hầu hạ. Bởi vì các thúc thúc luôn phái người giám sát, cho nên Hứa nhị thiếu gia không thích để ai ở gần, ngoại trừ Đinh Tạp. Trong viện phòng ở nhiều, lại ít người đúng là nơi lý tưởng để giấu xác.
"Ta thấy Hứa tứ thiếu gia cũng "mèo mù vớ cá rán". Có lẽ lúc ấy Đinh Tạp không ở trong viện, bằng không với võ công của Đinh Tạp sao lại có thể không phát hiện."
Trì Long gãi gãi ót, nói:
"Thì ra là như thế."
"Ý?"
Nghê Diệp Tâm nghiêng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cau mày, sắc mặt không tốt lắm nên hỏi:
"Đại hiệp làm sao vậy?"
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:
"Phía sau có người."
Nghê Diệp Tâm cả kinh, thiếu chút nữa liền quay đầu, rồi lại nghe Mộ Dung Trường Tình nói:
"Đừng rút dây động rừng, đừng quay đầu lại."
Cổ Nghê Diệp Tâm cứng đờ.
"Là người nào? Chẳng lẽ là người kia?"
Mộ Dung Trường Tình tựa như biết Nghê Diệp Tâm đang nói ai.
"Có lẽ vậy."
"Vậy thì làm sao đây?"
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, không có lập tức nói chuyện, trong chốc lát lắc lắc đầu, nói:
"Hắn cách chúng ta quá xa. Nếu ta quay người đuổi theo hắn, với khoảng cách này hắn có cũng đủ thời gian đào tẩu. Ta tuyệt đối bắt không được hắn."
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:
"Xem ra người này thật sự thông minh, phi thường nhạy bén."
Ở rất xa, có một nam tử trẻ tuổi đứng ở trên một thân cây. Một thân y phục màu xanh lam thực sạch sẽ, sắc mặt thản nhiên nhìn nhóm người Nghê Diệp Tâm. Hắn không có đuổi theo bọn họ, chỉ là đứng ở trên cây nhìn theo.
Hắn đột nhiên xoay người, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một bóng người.
Người kia ăn mặc rất bình thường, nhưng khó có thể che lấp sự cao quý.
Khi Triệu Nguyên Kính còn trẻ cũng là nhân vật không ai bì nổi. Nhưng hiện tại đầu đã có hai màu tóc, dù nhìn không già nhưng cũng đã có chút tang thương.
Người trẻ tuổi không vui nhíu mày.
"Ngươi theo dõi ta?"
"Không có."
Triệu Nguyên Kính chậm rãi đi tới, nói:
"Chỉ là tới thử thời vận. Một người thích bày mưu lập kế, sẽ theo một việc từ đầu đến đuôi."
Người trẻ tuổi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Vốn dĩ ôn nhu đã sắp biến mất hầu như không còn.
Triệu Nguyên Kính chậm rãi đã đi tới đứng ở trước mặt hắn. Trong tay Triệu Nguyên Kính nắm một cục đá, mặt trên cắm một lá cây.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta không thích nói cho ngươi, ngươi đoán đi."
Người trẻ tuổi dứt lời liền muốn đi, Triệu Nguyên Kính xông về phía trước. Nhưng người trẻ tuổi khinh công quá cao, đảo mắt liền biến mất.
Triệu Nguyên Kính lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy hắn đã nhảy lên cây đại thụ ở phía sau.
Người trẻ tuổi đứng ở trên cây, ngạo nghễ nhìn xuống nói:
"Ngươi không phải nói với Nghê Diệp Tâm đi đến trấn phía trước tra án sao? Vậy nếu không ngại ngươi cũng đi xem một chút đi, nói không chừng sẽ đoán ra ta là ai."
Hắn nói xong liền biến mất, chỉ nghe được "xoạt", sau đó bốn phía liền im ắng, phỏng chừng đã đi rồi.
Nhóm người Nghê Diệp Tâm cưỡi ngựa đi về phía Tây Nam hai ngày liền đến một trấn nhỏ. Nghe nói là vừa xảy ra vụ án có quan hệ cùng Xà Văn Đồ Đằng, cho nên mấy người Nghê Diệp Tâm đành phải đến đây tra xét, xong rồi mới quay về phủ Khai Phong.
Hiện tại Nghê Diệp Tâm chỉ có một nguyện vọng, ngàn vạn lần đừng tra xong án có quan hệ với Xà Văn Đồ Đằng. Hết vụ này xuất hiện vụ khác đi, như vậy vĩnh viễn đại hiệp không đi rồi!
Trấn này ở chân núi, giữa sườn núi còn có một kiến trúc, nhìn không rõ, từ xa nhìn cảm thấy rất hữu tình.
Bọn họ đến trấn đã là chạng vạng. Địa phương nhỏ nha môn quá nhỏ không ở được. Nhóm người Nghê Diệp Tâm đi tìm một khách điếm. Đi một vòng trong trấn chỉ có một cái khách điếm, còn nhỏ đến đáng thương, giống như một hộ nông gia. Khách điếm có tổng cộng năm phòng, ba phòng đã có người, chỉ còn lại có hai phòng.
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe đã không vui. Hơn nữa khách điếm quá đơn sơ, hắn có chút không muốn ở.
Nhưng Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã vui mừng ra mặt, vì mình có thể quang minh chính đại ở cùng phòng, ngủ chung giường với Mộ Dung đại hiệp!
Khách điếm có một chưởng quầy cùng một đầu bếp. Chưởng quầy cũng là tiểu nhị, cười hỏi:
"Mấy vị muốn trọ sao?"
"Tất nhiên muốn trọ!"
Nghê Diệp Tâm đặc biệt hào sảng dùng ngón tay gõ nhịp. Nhưng không có bạc, Nghê Diệp Tâm nhìn qua Mộ Dung Trường Tình bên cạnh. Hai tay Mộ Dung đại hiệp ôm ngực, không có ý muốn bỏ bạc ra.
Nghê Diệp Tâm lại nhìn Triệu Doãn bên tay trái, trong lòng cầu nguyện. Hộ vệ phủ Khai Phong tới sẽ không nghèo như vậy chứ?
Lúc này Trì Long có vẻ đặc biệt cao thượng, từ trong tay áo lấy ra bạc đưa cho chưởng quầy.
Nghê Diệp Tâm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi theo chưởng quầy nhận phòng.
"Triệu Doãn? Làm sao vậy?"
Trì Long thấy Triệu Doãn đứng bất động, quay đầu lại thấp giọng kêu hắn một tiếng.
Triệu Doãn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lúc này mới đi theo.
Hai gian phòng gần sát bên nhau, nhìn có chút đơn sơ, chỉ có giường đệm cùng một bàn trà nhỏ. Giường là giường đôi, nhưng nhìn có chút hẹp hơn so với giường bình thường, hai đại nam nhân nằm trên đó khẳng định sẽ kề sát cùng nhau.
Nghê Diệp Tâm nhìn giường, tức khắc vừa lòng đến không chịu được, liên tục khen ngợi chưởng quầy.
"Tốt quá. Chưởng quầy, ngươi cho chúng ta chút đồ ăn đi, chúng ta đều đói bụng."
Mộ Dung Trường Tình không vui ngồi ở trên mép giường, nói:
"Nơi thâm sơn cùng cốc này, sao khách điếm hết phòng."
Nghê Diệp Tâm cười nói:
"Đại hiệp không biết chứ, không chừng người ta thích đi du lịch sinh thái thôi."
Mộ Dung Trường Tình đã quen nghe Nghê Diệp Tâm nói lung tung, nên không thèm để ý.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhìn về phía Trì Long cùng Triệu Doãn, nói:
"Ai nha ta mệt rồi, Trì Long, Triệu Doãn, các ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi."
Triệu Doãn có chút không muốn, bất quá vẫn đi ra ngoài. Trì Long cũng đi ra ngoài.
Triệu Doãn mới vừa đi, đã bị Trì Long kéo tay lại, nói:
"Ngươi đi đâu? Phòng ở bên cạnh."
"Ta đi ra ngoài một chút."
"Trời tối, ngươi ra ngoài một mình ta không yên tâm."
Triệu Doãn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta cũng không phải nữ nhân nũng nịu."
Trì Long cười một tiếng, nói:
"Ta tất nhiên biết. Vào đi, ta sẽ không làm gì ngươi."
Triệu Doãn nghe xong lời này, sắc mặt có chút phát xanh, nhưng vẫn vào phòng.
Trì Long nhìn thoáng qua giường trong phòng. Không biết có phải ảo giác hay không, sao hình như giường này còn nhỏ hơn so với giường phòng bên cạnh.
"Nếu ngươi không muốn ngủ cùng ta, ta có thể ngủ ở trên mặt đất, ngươi ngủ trên giường."
Trì Long nói như vậy, Triệu Doãn có chút mất mặt. Bọn họ đều là đại nam nhân, hơn nữa đều là người tập võ. Triệu Doãn thừa nhận võ công của Trì Long cao hơn mình, nhưng cũng không cần Trì Long nhân nhượng như vậy.
"Không cần."
Trì Long cười một tiếng, đi tới nhìn Triệu Doãn, nói:
"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy."
Triệu Doãn sửng sốt, cảm giác mình bị mắc mưu, tức khắc trừng mắt nhìn Trì Long một cái.
Chưởng quầy thực mau đem đồ ăn đưa lên. Nghê Diệp Tâm ăn cơm xong liền ồn ào muốn tắm rửa. Ở đây là địa phương nhỏ, nấu nước không phải mau, hơn nữa cũng không có khả năng có thùng tắm lớn cho hai người.
Nước ấm còn chưa có tới, Nghê Diệp Tâm đã cởi sạch chỉ còn quần ngắn ngồi chờ nước ấm.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy đau đầu cực kỳ. Nghê Diệp Tâm còn nhảy nhót lung tung, lúc ẩn lúc hiện trước mắt hắn, còn nói làm vậy để không lạnh. Thật là buồn cười, cũng khiến người ta rất muốn đấm một cái vào mặt.
Qua thật lâu, chưởng quầy mang vào một thùng gỗ để tắm và vài thùng nước ấm, cùng vật dụng để tắm gội.
Nghê Diệp Tâm đóng cửa lại, lập tức lột luôn chiếc quần còn lại, liền nhảy vào thùng tắm, than một tiếng.
"Đại hiệp, đại hiệp, nước ấm nha. Hắc, hắc, đại hiệp muốn cùng ta tắm hay không?"
Mộ Dung Trường Tình xem thường, ngồi ở trên mép giường không nhúc nhích.
Nghê Diệp Tâm bị nước ấm làm khuôn mặt đỏ bừng, ghé vào cạnh thùng, cười nói:
"Đại hiệp, thẹn thùng sao? Chúng ta cũng đã làm, còn thẹn thùng cái gì!"
"......"
Mộ Dung Trường Tình không muốn lặp lại câu "chung ta cái gì cũng chưa làm". Bởi vì hắn biết dù có nói, Nghê Diệp Tâm cũng không tin.
Mộ Dung Trường Tình chỉ nhàn nhạt nói:
"Quay đầu đi."
Nghê Diệp Tâm hồ nghi nói:
"Vì sao? Như thế này thực thoải mái."
Mộ Dung Trường Tình lại nhàn nhạt nói:
"Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, vui sướng nở nụ cười, nói:
"Đại hiệp, chẳng lẽ vừa thấy mặt ta liền nhiệt huyết dâng cao cầm lòng không được?"
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được nói:
"Bởi vì xấu."
"......"
Nghê Diệp Tâm đã chịu đả kích nặng nề, vẻ mặt đưa đám nói:
"Đại hiệp nói như vậy ta sẽ thương tâm. Đại hiệp, ta biết đại hiệp là siêu soái, nhưng đại hiệp không cảm thấy diện mạo của ta cũng coi như là nhất phẩm sao?"
"Ha ha"
"......"
Nghê Diệp Tâm khiêu khích Mộ Dung Trường Tình không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn tắm. Thời tiết lạnh như vậy, vừa rồi ghé vào bên cạnh thùng tắm, lộ bả vai cùng cánh tay đã cảm giác rất lạnh. Lúc này Nghê Diệp Tâm nhanh chóng rụt người xuống, chỉ lộ đầu ra, dựa vào bồn tắm.
Mộ Dung Trường Tình nâng mí mắt, phát hiện Nghê Diệp Tâm không náo loạn, lúc này mới cong khóe miệng, tâm tình trở nên tốt không ít.
Mộ Dung Trường Tình chờ Nghê Diệp Tâm tắm xong, hắn mới tắm rửa. Kết quả phát hiện Nghê Diệp Tâm dựa vào thùng tắm thoải mái ngủ, lại còn ngái khò khò.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, đi qua nhìn. Thật đúng là ngủ rồi, còn ngủ rất say, nước cũng tới miệng Nghê Diệp Tâm, mỗi lần thở liền thổi ra mấy cái bong bóng nước.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buồn cười. Hắn đi qua, duỗi tay đem Nghê Diệp Tâm từ trong nước vớt ra.
Nghê Diệp Tâm rùng mình, nhưng không có tỉnh.
Mộ Dung Trường Tình lấy áo bọc Nghê Diệp Tâm lại sau đó ôm đến giường. Bất quá khi đứng ở mép giường, Mộ Dung Trường Tình lại do dự. Bởi vì dù Nghê Diệp Tâm có quần áo, nhưng trên người vẫn ướt, đặc biệt là trên tóc. Nếu để trên giường tuyệt đối sẽ làm khăn trải giường cùng chăn bị ướt, Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không muốn nằm cả đêm trên giường ướt.
Đêm khuya tĩnh lặng, Nghê Diệp Tâm cảm thấy cổ có chút đau, giống như bị sái cổ, vừa động liền đau nhức.
Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng, duỗi tay bưng kín cổ, sau đó muốn dịch thân thể một cái, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp. Kết quả......
"Bịch"
Nghê Diệp Tâm tức khắc liền tỉnh, trợn mắt nhìn trước mắt tối đen.
Đầu óc còn chưa có tỉnh, đầu tiên thấy được cửa phòng, sau đó là cửa sổ, quay đầu lại mới nhìn thấy giường, Mộ Dung đại hiệp đang nằm trên giường, tư thế ngủ thật thư thái.
Giường......
Nghê Diệp Tâm phát hiện mình cách giường ít nhất bốn bước. Sao mình từ giường lăn xuống đất, còn lăn ra xa như vậy? Quan trọng nhất là Mộ Dung Trường Tình ngủ ở ngoài giường, vậy mình làm thế nào lăn ra đây?
Nghê Diệp Tâm muốn đứng lên.
"Cốp"
Đầu đụng vào bàn.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, liền nhìn thấy trên bàn còn ló ra một góc chăn mỏng.
Lần này Nghê Diệp Tâm hoàn toàn choáng váng, giống như phát hiện mình không phải từ giường lăn xuống đất, mà là từ trên bàn lăn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.