Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Trường Tình là người tự cao lại ngạo kiều số một, đột nhiên trở nên thích cười, lại còn ôn nhu săn sóc. Đây quả thực là người không chỉ ngoại hình đẹp tính cách cũng tốt, không có gì để chê.
Nhưng Nghê Diệp Tâm biết, hết thảy đều là giả! Giả đến không thể giả hơn!
Nghê Diệp Tâm cắn bánh bao, cũng không biết mình nên khóc hay nên cười. Nếu ngày thường Mộ Dung đại hiệp đối đãi với mình tốt như vậy không chừng đã sớm cười đến phát điên. Nhưng mà hiện tại……
Bữa cơm này về sau không ai nói chuyện, trong phòng cực kỳ an tĩnh. Mộ Dung Trường Tình là người duy nhất nói chuyện. Hắn nói “Ăn đi”, gắp cho Nghê Diệp Tâm tổng cộng ba cái bánh bao nhân thịt lớn, hai đũa dưa muối, còn có một chén điểm tâm đầy ú ụ.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chỉ có hai con đường chết. Thứ nhất là thắng không nổi ánh mắt Kính Vương gia, bị chấn kinh quá độ mà chết. Thứ hai chính là bị Mộ Dung Trường Tình nhồi nhét như cho vịt ăn, nghẹt thở mà chết.
Dù Mộ Dung đại hiệp liên tục gắp đồ ăn. Nghê Diệp Tâm cũng sợ lãng phí, dứt khoát ăn tất cả vào bụng. Bữa sáng ăn rất nhiều thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Nghê Diệp Tâm ăn thực vất vả, bên cạnh còn có Trì Long quấy rối.
“Nghê đại nhân rất đói bụng sao? Chúng ta một lát liền lên đường, ngài ăn nhiều như vậy cỡi ngựa sẽ bị phun ra.”
“……”
Giỏi cho một đồng đội thọc gậy bánh xe……
Nghê Diệp Tâm giơ cái bánh bao còn một nửa trong tay lên, trừng mắt nhìn Trì Long.
Đi ngựa xóc nảy cũng giống bị say xe, bụng càng no càng dễ bị ói. Lần trước đi đường Nghê Diệp Tâm uống quá nhiều nước sau đó liền ói đến tối tăm mặt mũi. Cảm giác kia thật là khó chịu muốn chết.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua sắc mặt xanh lè của Nghê Diệp Tâm, đại phát từ bi không có tiếp tục gắp bánh bao nữa.
Bữa ăn này cuối cùng cũng xong, nhóm người Nghê Diệp Tâm lập tức liền chuẩn bị khởi hành.
Mộ Dung Trường Tình thong dong lấy khăn trắng tinh ra lau lau miệng, sau đó thong thả ung dung đứng dậy, nói:
“Ta đi cùng các ngươi.”
Nghê Diệp Tâm đương nhiên biết Mộ Dung Trường Tình cùng bọn họ đi. Mộ Dung Trường Tình lòng dạ hẹp hòi, quả thực lương tâm còn nhỏ hơn so với lỗ kim, lời này đương nhiên là nói cho Triệu Nguyên Kính nghe.
Triệu Nguyên Kính cũng không có phản ứng, còn ổn định vững chắc ngồi ở tại chỗ.
Mấy người Nghê Diệp Tâm đi nhanh ra ngoài cổng.
Gia đinh Phùng gia đã chuẩn bị ngựa và lương kho cho bọn họ. Bắp Rang cùng Bắp cũng đợi ở đó. Bắp Rang chạy tới chạy lui quanh mấy con ngựa.
Mộ Dung Trường Tình tiêu sái xoay người lên ngựa. Động tác thanh thoát như nước chảy mây trôi. Quá đẹp, khiến Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa quên mình còn đứng ở phía dưới.
Nghê Diệp Tâm bế Bắp Rang lên, sau đó cũng xoay người lên ngựa. Bỗng nhiên liền nghe được Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.
Nghê Diệp Tâm khó hiểu quay đầu lại hỏi:
“Mộ Dung đại hiệp cười cái gì?”
“Ta đột nhiên phát hiện, cho ngươi ăn thú vị hơn so với cho Bắp ăn.”
“……”
Mộ Dung đại hiệp khích lệ mình sao!? Nhưng sao so cùng Bắp!?
Bốn người rốt cuộc đã lên đường, theo hướng nam mà đi.
Mấy vụ án liên quan Xà Văn Đồ Đằng đã phá. Nhưng Xà Văn Đồ Đằng rốt cuộc là cái gì, mọi người đều không biết, không có tiến triển gì. Nhưng có thể xác định Xà Văn Đồ Đằng cùng Ma giáo có liên hệ nào đó.
Dù là ngọc bội của Mộ Dung Trường Tình, chủy thủ ở kho Trường Sinh, chén uyên ương của Mộ Dung Di, mấy thứ đồ vật này đều liên hệ chặt chẽ cùng Ma giáo. Chỉ là liên hệ ở chỗ nào thì Mộ Dung Trường Tình không rõ.
Mọi người tiếp tục lên đường đi về hướng nam bốn năm ngày. Bởi vì mưa to thời tiết không tốt, hành trình không thể nhanh.
Đám người Nghê Diệp Tâm đến địa phương có vụ án sắc trời đã gần tối đen. Bọn họ có thể trực tiếp tới nha môn, trong nha môn có phòng trống cho bọn ở.
Nhưng Mộ Dung Trường Tình không muốn ở nha môn. Nghê Diệp Tâm lại muốn đi theo Mộ Dung Trường Tình, muốn cùng ở khách điếm. Cuối cùng Trì Long và Triệu Doãn ôm hành lý đi nha môn, bỏ lại Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đứng trước cửa một khách điếm lớn.
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, cảm giác rất xa hoa, có lẽ đây là khách điếm nổi tiếng ở nơi này.
Cất bước muốn đi vào trong, bỗng nhiên Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay nhìn mình mỉm cười, tức khắc thấy lạnh xương sống.<HunhHn786>
Mộ Dung đại hiệp lại cười, có một loại dự cảm không tốt.
“Đại hiệp, làm sao vậy? Trời đã tối rồi, sao không đi vào?”
“Ta tất nhiên là phải đi vào. Nhưng mà ngươi……”
“Ta làm sao?”
“Ngươi có bạc trả sao?”
Nghê Diệp Tâm toàn thân tổng cộng chỉ có mấy tiền đồng, dù là phòng trọ bình thường cũng không đủ.
Mộ Dung Trường Tình nói xong liền tiến vào khách điếm.
Nghê Diệp Tâm vẫn tung ta tung tăng đuổi theo.
Chưởng quầy nhìn thấy khách đến vội ra đón. Thấy Mộ Dung Trường Tình khí chất bất phàm cùng quần áo thượng hạng thì biết tuyệt đối là công tử có tiền. Lại nhìn người phía sau Mộ Dung Trường Tình, quần áo tầm thường nhưng khí chất cũng không tầm thường. Chưởng quầy lập tức nói:
“Khách quan ở trọ sao?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, duỗi tay vứt một thỏi bạc cho chưởng quầy.
“Phòng thượng hạng.”
Chưởng quầy tiếp nhận bạc tức khắc mặt mày hớn hở, thét to một tiếng.
“Chuẩn bị hai gian phòng thượng hạng!”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, hắn còn chưa có mở miệng, Nghê Diệp Tâm liền nói với chưởng quầy.
“Chưởng quầy hiểu lầm rồi, là một phòng, chỉ một thôi.”
“Một phòng?”
Chưởng quầy sửng sốt, tựa như có chút buồn bực, là hai người mà.
Nghê Diệp Tâm khẳng định gật đầu.
“Phải, chỉ một phòng. Ta……”
Nghê Diệp Tâm nói tới đây giơ tay sờ sờ eo mình, sau đó lộ ra thần sắc ngượng ngùng, lặng lẽ liếc Mộ Dung Trường Tình.
Chưởng quầy nhìn thái độ của Nghê Diệp Tâm, đột nhiên giống như bừng tỉnh, vẻ mặt lại khôi phục biểu tình nịnh nọt, nhanh chóng nói:
“Một gian phòng thượng hạng, còn không nhanh dẫn hai vị khách quý lên.”
Tiểu nhị cũng vẻ mặt hiểu rõ, cười ha hả liền dẫn Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm lên trên lầu.
Chưởng quầy chính là người tinh ý, kiến thức nhiều, phản ứng cũng nhanh nhẹn.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt một chút, nháy mắt sắc mặt biến đen, nắm tay kêu “rắc rắc”, nói:
“Cho hai phòng.”
“Hả?”
Tiểu nhị bị hắn làm hoảng sợ, quả thực không hiểu ra sao. Vừa rồi còn nói một phòng, sao giờ lại muốn hai.
Nghê Diệp Tâm lại lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn Mộ Dung Trường Tình, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Hai phòng. Như vậy không tốt lắm, ta……”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Trán Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, lập tức liền đi lên trên lầu.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều bị bọn họ làm hồ đồ, bất quá cũng không dám trêu chọc hai vị khách này.
Tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, sau đó chạy nhanh xuống dưới, không dám ở lâu.
Nghê Diệp Tâm nhìn tiểu nhị vội vàng rời đi, nhịn không được cười một tiếng.
“Mộ Dung đại hiệp, chưởng quầy cùng tiểu nhị hình như hiểu lầm cái gì. Ta chỉ muốn nói với bọn họ là ta không có tiền....”
“Rắc rắc”
Tiếng nắm tay của Mộ Dung Trường Tình lại vang lên. Vừa rồi bộ dáng Nghê Diệp Tâm ngại ngùng ấp úng thì ai chẳng hiểu lầm, ai sẽ nghĩ đến không có bạc.
Mộ Dung Trường Tình bị làm tức giận đến không chịu được. Tuy rằng lúc trước hòa nhau hai ván, nhưng so về da mặt dày thì không thể hơn Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nói:
“Đi ra ngoài, ta muốn đi ngủ.”
Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn bên ngoài, nói:
“Đại hiệp, còn sớm như vậy?”
“Ta muốn tắm gội, ngươi đi kêu tiểu nhị mang nước ấm lên.”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nói:
“Ta đi? Không tốt đâu, ta sợ tiểu nhị càng hiểu lầm.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng mặt đã đen, nhưng nghĩ lại cảm thấy Nghê Diệp Tâm nói có lý. Hắn đem Nghê Diệp Tâm đuối đi ra ngoài, sau đó tự mình đi kêu tiểu nhị mang nước ấm lên.
Sau một lát, tiểu nhị mang thùng nước ấm lên. Mấy người cùng nhau nâng, phí rất nhiều sức lực mới mang được vào phòng Mộ Dung Trường Tình.
Phòng Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh. Hiên tại Nghê Diệp Tâm đang ôm Bắp Rang, đút cho nó ăn cơm.
Bắp Rang ăn rất hăng hái. Nhưng rất mau liền có người tới gõ cửa. Nghê Diệp Tâm mở cửa thì nhìn thấy Trì Long cùng Triệu Doãn.
Trì Long cùng Triệu Doãn tới nha môn, để hành lý, cũng đi hỏi thăm một chút về vụ án.
Trì Long nói:
“Nghê đại nhân, ta vừa rồi hỏi thăm một chút về vụ án. Tình huống có chút kỳ quái.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy nhàm chán.
“Chúng ta đi sang phòng Mộ Dung đại hiệp nói chuyện.”
Trì Long gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm thả Bắp Rang trong phòng, sau đó liền mang theo Trì Long cùng Triệu Doãn sang phòng Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm còn sợ Mộ Dung Trường Tình đang tắm không có mở cửa, họ phải ở bên ngoài chờ một lát. Nhưng Mộ Dung Trường Tình mở cửa rất mau.
Cửa phòng mở ra, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình vẫn đen như cũ. Nghê Diệp Tâm nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói:
“Mộ Dung đại hiệp, hiện tại có thời gian không?”
“Làm cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng hỏi.
“Nói về vụ án.”
Mộ Dung Trường Tình nghe nói là vụ án đành phải tránh ra một bước, để ba người đi vào.
Trì Long vừa vào cửa liền lớn giọng nói:
“Nóng thật. Mộ Dung đại hiệp, sao nơi này có cái thùng tắm lớn như vậy? Có thể tắm cùng lúc hai người nha!”
Trong phòng có chút nóng. Như lời Trì Long nói, cái thùng tắm đặt ở mặt sau bình phong, nhưng bởi vì quá lớn cho nên bình phong che không hết. Nước ấm bốc hơi tạo sương mù lượn lờ.
Trì Long nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía thùng tắm. Một đám sắc mặt thiên biến vạn hóa, không giống nhau.
Triệu Doãn sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, sau đó lập tức cúi đầu, yên lặng nhìn khoảng trống dưới chân.
Nghê Diệp Tâm liền bật cười. Nguyên do sắc mặt Mộ Dung đại hiệp đen như vậy là bởi vì cái thùng tắm có vấn đề. Xem ra dù không phải mình đi kêu nước ấm tiểu nhị vẫn hiểu lầm.
Trì Long nghe được Nghê Diệp Tâm cười, lộ ra một biểu tình bừng tỉnh, sau đó sắc mặt có chút đỏ bừng. Hắn liền kéo Triệu Doãn đi ra ngoài, miệng lắp bắp nói:
“Thực xin lỗi.... xin lỗi, chúng ta tới không phải lúc.... Hai người tắm rửa đi, ngày mai chúng ta lại đến!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.