“Ta cũng không biết, nghe nói là biến mất.”
Phùng Thiên dừng rồi lại nói:
“Đó đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, ta cũng là nghe trưởng bối kể. Tập tục từ đó kéo dài về sau, mỗi năm đều phải hiến tế. Chỉ là không nghĩ tới, trước hiến tế năm nay một ngày lại..... xuất hiện chuyện như vậy.”
Rồi lại như nhớ ra cái gì.
“À đúng rồi. Nghe nói cái đồ đằng chính là lúc ấy xuất hiện, trưởng bối nói giống như là ký hiệu của thuỷ thần, một biểu tượng thiên liên luôn có ở thời điểm hiến tế. Cũng sẽ có người đem đồ đằng khắc vào rương chứa tế phẩm ”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Thì ra là như thế.”
Trì Long gãi gãi cái ót, nghe mà như lọt vào trong sương mù, đành phải tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Mọi người ăn xong, Phùng Thiên liền đứng lên.
“Mấy vị đại nhân nếu hiện tại có thời gian nhàn rỗi xin theo ta. Ta mang mọi người đi xem phòng Nhị đệ, chỉ sợ trong chốc lát đại nhân nha môn mới có thể đến.”
“Được.”
Nghê Diệp Tâm là người đầu tiên đứng lên, phản ứng nhanh bất ngờ tới mức làm Trì Long đang ngồi bên tay phải giật mình một cái.
Nghê Diệp Tâm nhìn đặc biệt tích cực. Phùng Thiên cười cười, sau đó liền đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm theo sát phía sau, ra cửa còn muốn đi song song với Phùng Thiên. Nhưng cửa vốn dĩ không mở lớn, hai người tuy rằng không quá vạm vỡ lại cũng đều là vai rộng, nên khó tránh khỏi có chút chật hẹp.
Phùng Thiên bỗng nhiên than một tiếng.
“Ui...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thuong-ngay-o-cu-xa-phu-khai-phong/1571204/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.