Sau khi tĩnh dưỡng ở nhà gần ba tháng, rốt cuộc vết thương trên chân ba tôi cũng lành. Ông lại bắt đầu chạy đường dài cả ngày lẫn đêm, nhận thêm nhiều việc, còn ôm đồm luôn việc bốc dỡ hàng hóa chỉ để kiếm thêm tiền. Mẹ cũng tìm được công việc bán thời gian ở một xí nghiệp gần nhà, chưa tới 5 giờ sáng đã vác chiếc túi vải cũ sờn ra cửa, về đến nhà đã gần nửa đêm.
Bà nội 70 tuổi nhận nhiệm vụ chăm sóc tôi với em trai. Tôi cũng dần học được cách tự giặt quần áo, tự thắt bím tóc, gặp vấn đề thì tự mình giải quyết, còn giúp chăm sóc em trai, giúp công việc nhà trong khả năng cho phép ở mức nhiều nhất có thể.
Nhìn ba mẹ liều mạng làm việc, lòng tôi rất khó chịu, khi đi học tự nhủ thầm với bản thân là phải tập trung học hành, cải thiện thành tích, để lần sau họp phụ huynh thì ba mẹ còn được tự hào, vui vẻ.
Cho dù làm việc bán mạng như vậy nhưng khi về nhà, trước mặt chúng tôi chưa bao giờ ba phàn nàn mệt mỏi một tiếng nào. Ông thừa hưởng tính cách tốt của bà nội, luôn tích cực lạc quan đối diện với mọi việc, dường như khó khăn đến đâu cũng không thành vấn đề với ông. Trên mặt ông luôn luôn là nụ cười vui tươi hớn hở, còn kể cho tôi với em nghe những chuyện thú vị ông gặp trên đường, về những người ông gặp.
Mẹ tôi thì khác, tâm trạng bà thay đổi, đi làm về có lúc mệt quá không khỏi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653862/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.