Ngưu Thụy bị một đám con gái trong lớp vây quanh, ai cũng ghen tị nhìn chiếc đồng hồ màu hồng xinh đẹp trên tay cô ấy. Tôn Lộ Lộ sờ mặt kính trơn bóng, thỏa mãn như thể sờ được đá quý.
“Các cậu nhẹ tay chút, đừng có sờ hỏng của tớ, mặt kính giờ toàn dấu tay mấy cậu.” Ngưu Thụy rút tay về, cẩn thận dùng tay áo xoa xoa mặt kính.
Tôn Lộ Lộ: “Thụy Thụy, đồng hồ của cậu đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
Ngưu Thụy mỉm cười tự hào: “Ba tớ mua từ Hong Kong về đấy.”
Trần Uyển Hương xen vào: “Quào! Vậy phải đắt tiền lắm, ba cậu tốt với cậu quá.”
Ngưu Thụy: “Còn phải nói, mấy trăm đồng đấy.”
Tôn Lộ Lộ: “Này, Thụy Thụy, trên đồng hồ cậu còn có chữ này.”
Ngưu Thụy cười: “Hàng nhập khẩu dĩ nhiên là phải có tiếng Anh.” Cô ấy cẩn thận đọc những chữ cái được khắc xung quanh mặt đồng hồ: Lianjing… (Phiên âm Lý An Tĩnh)
Vương Viên cố ý đi ngang qua Ngưu Thụy, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay cô, khinh thường: “Cái đồng hồ của cậu làm gì mà có giá vài trăm đồng, tôi từng thấy trong mấy tiệm bán đồ trang sức, chỉ mấy chục đồng là mua được.”
Ngưu Thụy đứng lên, che tay lại: “Cậu đừng có không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”
Vương Viện: “Hừ! Cậu cứ khoác lác đi.”
Mặt Ngưu Thụy thoắt đỏ thoắt trắng, phồng hai má lên, giấu đồng hồ vào trong tay áo.
Mấy cô bạn nói nhỏ khuyên nhủ: “Thôi thôi, Thụy Thụy, cậu đừng chấp nê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653850/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.