Lâm Lỗi chở Vi Vi đi trên con đường làng bằng phẳng, ngô hai bên đường cao hơn đầu người, thi thoảng một hai con chuồn chuồn từ ruộng bay lên làm Vi Vi giật mình hét lên.
Lâm Lỗi rất bình tĩnh: “Vi Vi, cậu đừng hét nữa được không, chỉ là côn trùng thôi mà? Có gì đáng sợ đâu.”
Vi Vi: “Nó đâu phải côn trùng, chuồn chuồn thành tinh đó, sao mà to thế không biết, quá đáng sợ.”
Lâm Lỗi cười nhạt, chợt thốt lên câu không phù hợp tuổi mình: “Đó là vì cậu chưa từng gặp thứ thực sự đáng sợ.”
“Cái gì thật sự đáng sợ?”
Lâm Lỗi thả chậm tốc độ xe, nhìn về con đường phía trước: “Cậu chưa từng nghe qua câu này sao? Người dọa chết người.”
Vi Vi vừa nghe xong thì lại hét chói tai.
Lâm Lỗi: “Vi Vi, cậu có thù gì với tớ à? Muốn hù chết tớ sao?”
Vi Vi vẫn hét to, Lâm Lỗi cuối cùng cũng thấy có gì đó không ổn, dừng xe lại xem rốt cuộc Vi Vi bị sao.
Từ ruộng ngô hai kẻ lưu manh nhuộm tóc đỏ nhảy ra, trong đó tên tóc dài đi tới giật tay lái xe Lâm Lỗi.
Vi Vi sợ hãi òa khóc, Lâm Lỗi vươn tay che chở cho cô, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt: “Nói đi, các người muốn gì? Nếu dám đụng đến một sợi tóc chúng tôi, tôi cho các người biết ăn không hết gói mang về là thế nào.”
Tên tóc dài nhướng mày: “Úi chà! Còn rất ra dáng nhỉ, hôm nay ông đây sẽ dạy cho các người biết thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653793/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.