Vi Vi đeo chiếc cặp màu hồng mà ông chủ Triệu mới mua, nhìn thấy chiếc ba lô màu hồng trên tay Lâm Lỗi thì nói đùa: “Nhị Lỗi, hai đứa mình coi như mang ba lô đôi ha?”
Lâm Lỗi nhìn lại chiếc ba lô hồng trên tay, vẻ ghét bỏ trong mắt dịu đi, ngược lại còn thấy chiếc ba lô này khá vừa mắt.
“Sao Tĩnh Tĩnh còn chưa đến? Cậu ấy lề mề thật đó.” Vi Vi kiễng chân nhìn ra ngoài hẻm, năm phút nữa là ông chủ Triệu phải đi.
Không biết do lâu không gặp hay sao mà ba mẹ lại biến thành buồn nôn thế này, từ lúc tôi định ra cửa thì hai người liên tục nhét vào ba lô tôi đủ thứ đồ ăn ngon, cứ trái một câu “con gái ngoan”, phải một câu “Bé Tĩnh ngoan”, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự phản đối kịch liệt của em trai. Đồ ăn vặt, trái cây trong nhà đều bị nhét vào túi tôi nặng trĩu, không thể kéo khóa lại.
“Ba mẹ, không còn thời gian nữa, con phải đi rồi.”
Ba giữ tôi lại: “Lại đây lại đây, để ba nhìn kỹ con gái rượu của ba, đúng là con gái mười tám thay đổi, càng lớn càng đẹp. Mắt – mày này giống ba như đúc.”
Mẹ càng phóng đại hơn: “Miệng với mũi giống tôi, Tĩnh Tĩnh nhà mình có gương mặt minh tinh, còn nhỏ đã được đoàn hát chấm rồi, chỉ suýt tí nữa là thành nghệ sĩ Tần xoang.”
Em trai Hạo Hạo đứng bên không nhịn được xen vào: “Người ta chấm là vì giọng chị to, liên quan gì đến mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653790/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.