Rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của Lâm Lỗi, tôi và Trương Gia Vũ đi bộ về nhà.
Màn đêm mịt mờ, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời đầy sao.
Trương Gia Vũ nói rất nhiều, chia sẻ với tôi những chuyện mới xảy ra trong lớp cậu ấy, tôi vẫn còn rối rắm với bức thư, nghĩ đến việc Vi Vi nói thử lòng, cũng không chú ý lắm việc Trương Gia Vũ nói gì.
“Lý An Tĩnh? Cậu có nghe mình nói không?”
“Hả?! Ờ… nghe, nghe mà!”
Trương Gia Vũ nói tiếp: “Phòng đối diện tụi mình lén nuôi một con thỏ trong ký túc xá, nuôi tới nó béo tròn. Có hôm không có ai ở phòng, nó lén chui từ lồng ra, chạy lung tung trong ký túc xá, cái phòng đó bốc mùi đến mức không ai vô nổi. Cậu đoán sau đó thế nào?”
“Sao?”
“Con thỏ đó bị trưởng ký túc xá đưa cho một bác nông dân ở gần đó.”
“Ồ.”
“Mấy người trong phòng rất luyến tiếc con thỏ đó, cuối tuần đến nhà bác nông dân đó thăm thỏ, kết quả…”
Trương Gia Vũ đột nhiên ngừng lại, tôi hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Con thỏ bị nhà bác nông dân đó làm thịt ăn…”
“Con thỏ thảm thật.”
“Nhưng mà mấy người trong ký túc xá còn làm đám ma cho con thỏ đó.”
Đi gần đến nhà tôi, cuối cùng tôi dừng lại, đứng trước mặt Trương Gia Vũ hỏi câu hỏi cứ canh cánh trong lòng: “Tại sao cậu lại giúp Lục Kiều đưa lá thư đó?”
Trương Gia Vũ sửng sốt vài giây, ậm ừ nói: “Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653775/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.