Đầu mùa đông, trời lại mưa dầm nên không thể phơi đệm bên ngoài trời. Trường vì sợ sự cố điện nên tháo bỏ hết ổ cắm trong ký túc xá, vì vậy ý tưởng sử dụng chăn điện hoặc lấy máy sấy sấy khô cũng không thể thực hiện được.
Đệm ướt một mảng to vậy chỉ có thể phơi cho khô. Đêm nào tôi cũng chui vào giường các bạn cùng phòng ngủ cùng, nằm chung vậy tôi không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lộn lại. Ngày hôm sau dậy đầu óc mơ mơ màng màng đi học, trong đầu như một đống hồ nhão nhoét, không thể nào tập trung chú ý, cũng không nghĩ ra được gì, làm bài mắt nổ đom đóm.
Vi Vi đưa cho tôi tất cả café mà cô dành dụm được, nhưng tôi thử nhiều cách từ uống café, ấn nhân trung, xoa dầu lên huyệt thái dương vẫn không thể kiềm được mà ngã gục xuống bàn.
Trên bục giảng cô giáo Anh văn say sưa nói, nước miếng tung bay, tôi dưới này ngủ quên trời đất, còn cất tiếng ngáy.
“Lý An Tĩnh? Em có ý kiến gì với cô sao?” Cô Vương Nhã Quân gõ bàn tôi, nói với vẻ ấm ức.
Từ sau sự cố đọc thuộc lòng đoạn văn tiếng Anh năm 11, cô luôn chú ý đến tôi. Khi lên lớp luôn thích gọi tôi trả lời câu hỏi, tôi cũng rất phối hợp tích cực trả lời, nghiêm túc nghe giảng. Nhưng mà bây giờ cả tiết học tôi đều nằm ngủ, cô Vương Nhã Quân tội nghiệp đứng trên bục giảng biểu diễn một mình. Cô liên tục đặt câu hỏi nhưng không ai trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653721/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.