Trước cửa thư viện, Lục Kiều đứng đó vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, chiếc đồng hồ trên tay biến thành chiếc gương nhỏ,
Tôi dừng lại cách cậu ấy ba mét, không muốn đi qua.
“Trương Gia Vũ đâu? Không phải cậu ấy nói đúng giờ sẽ ở đây chờ tôi sao? Đây là lần đầu tiên cậu ấy không đúng giờ.”
Lục Kiều nhìn thấy tôi, liều mạng vẫy gói đồ ăn vặt trong tay: “Lý An Tĩnh, tôi ở đây!”
“Tôi đâu có mù, cậu to thế này đương nhiên là tôi thấy rồi.”
Lục Kiều cười lộ hàm răng trắng bóng: “Cái này tôi đặc biệt mua cho cậu, khoai tây lát này cực ngon.”
“Cảm ơn nhưng gần đây tôi đang giảm cân, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
“Vậy thôi.” Mặt Lục Kiều hiện vẻ thất vọng.
“Trương Gia Vũ đâu? Cậu ấy ở ký túc xá à?”
“Tôi không biết, đừng hỏi tôi.” Giọng Lục Kiều khá khó chịu.
“Cậu sao vậy? Nóng tính thế?” Tôi quay người, thấy Trương Gia Vũ đang đi về phía mình.
“Được rồi, tôi còn có việc, tạm biệt.” Lục Kiều lấy cớ rời đi.
Trương Gia Vũ đi tới, hôm nay cậu ấy nhìn rất khác, cậu vẫn luôn cười mỉm, mắt như chứa đựng cả bầu trời sao.
“Vở của cậu đây.” Cậu ấy đưa vở cho tôi bằng một tay.
Tôi chần chừ nhận lấy quyển vở kia, không hiểu sao quyển vở tôi cầm có cảm giác phình phình như bên trong có kẹp vật gì đó.
“Cậu khoan mở ra đã.” Trương Gia Vũ hoảng hốt dặn.
“Hả?” Tôi không hiểu ra sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653700/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.