Di động của Tĩnh Tĩnh bị hư, cô mang đến cửa hàng nhỏ gần nhà để sửa.
Chủ tiệm là một ông chú nói nhiều, ông rót cho Tĩnh Tĩnh một tách trà thảo mộc, bảo cô ngồi bên chờ, ông thành thạo cầm dụng cụ lên nghiên cứu chiếc di động bị rớt hỏng.
“Cô bé, di động này cháu mua bao lâu rồi?”
“Dạ ba năm.”
“Vậy thì đến lúc mua điện thoại mới rồi, cháu nên chuẩn bị tinh thần là không sửa được đi.”
Tĩnh Tĩnh lắc đầu, di động này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cô, trong đó có rất nhiều ảnh chụp chung của cô với Trương Gia Vũ, nếu sửa không được thì đau lòng lắm.
“Ông chủ, điện thoại này quan trọng với cháu lắm, làm phiền chú sửa giúp cháu.”
Chú cười, gật đầu: “Chú sẽ cố gắng hết sức.”
Một bóng đen nhỏ đột ngột xông vào, trong tay cầm một trái bắp non luộc, thấy Tĩnh Tĩnh ngồi bên đó thì nhìn cô chăm chăm, đứng yên không nhúc nhích.
Ông chủ vui vẻ: “Tiểu Bối, có gì không? Thấy cô ấy đẹp thì không đi nổi nữa à?”
Cậu bé được gọi là Tiểu Bối này đảo đảo mắt, quay người chạy ra ngoài. Lát sau, cậu bé cầm trái bắp được cắm một chiếc đũa vào, dáng vẻ ngượng nghịu đáng yêu.
“Tiểu Bối tốt vậy sao, tới đưa bắp cho bác à?” Ông chủ cười ha hả.
Cậu bé không để ý tới ông, đi thẳng tới trước mặt Tĩnh Tĩnh, đưa bắp trong tay cho cô: “Chị ăn đi, bắp này mẹ em mới nấu xong, ngon lắm.”
Tĩnh Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thoi-hon-nhien/2653663/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.