7
Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm làm kẻ ác.
Tôi cố ý nhằm vào Hứa Kinh Niên, nhưng không muốn chọc giận Khương Vũ vào lúc này, càng không muốn đắc tội Hạ Hợp Phong.
Tuy nhiên, cả hai người đó chẳng ai dễ đối phó.
Hiển nhiên là mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Sự việc đã đến nước này, muốn giải quyết tốt đẹp là không thể, thà hy sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn còn hơn là bị mang danh Hải Vương.
Lựa chọn đầu tiên của tôi là Hạ Hợp Phong.
Dù sao thì tôi và mẹ tôi ăn uống, ngủ nghỉ, đi lại đều tiêu tiền của bố anh ấy.
"Không, đã lật rồi."
Tôi nói với vẻ bó tay: "Nhưng trên thực tế, cậu chưa bao giờ đi cùng đường với tôi cả."
"Thế nào gọi là không đi cùng đường với cậu?"
Đôi lông mày của Khương Vũ ẩn chứa một tia tức giận khó tả.
Tôi khịt mũi: "Có nghĩa là tôi có bạn trai, cậu cùng lắm thì được coi là cái kích.” (Cái kích, theo ngôn ngữ mạng, được dùng để chỉ người dự phòng của dự phòng, còn thảm hơn cả lốp dự phòng.)
Dù sao, mỗi khi tôi cần đến hắn, hắn cũng rất "hữu dụng.”
"Cậu là người đầu tiên dám coi tôi là cái kích đấy."
Khương Vũ xoay xoay cổ, ánh mắt sắc bén: "Giản Nam Tinh, cậu có gan đấy!"
"Khương Vũ, tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cậu điều gì, đều là tự cậu mơ tưởng mà thôi."
Tôi chỉ nói bóng nói gió, ném đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thap-hen-nhat-tren-doi/2852969/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.