12
Đã lâu không nghe thấy hai từ "Nguyễn Miên,” tôi phá lên cười:
"Ồ, cậu còn nhớ cô ấy. Thật là hiếm thấy."
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu đã nhớ cô ấy, vậy cậu có nhớ bản thân đã làm những gì với cô ấy không?"
Hắn mấp máy môi hồi lâu, nhưng không nói ra lời.
"Cậu quên rồi hay là ngại nói ra?"
Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Năm đó cô ấy bị hủy hoại thanh danh, còn bị ép thôi học, tất cả là nhờ cậu ban cho. Cậu không thể quên được.”
Hắn xấu hổ nhìn đi chỗ khác, những ngón tay đang cầm áo khoác khẽ run:
"Tớ đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng tớ không muốn ép cô ấy thôi học. Chuyện sau đó xảy ra ngoài ý muốn của tớ..."
Giọng hắn run run: "Sau đó tớ đến nhà cô ấy tìm cô ấy, muốn nói lời xin lỗi, nhưng cô ấy đã chuyển đi rồi..."
"Xin lỗi? Cậu mà lại biết xin lỗi?"
Tôi như nghe thấy một câu chuyện cười: "Hứa Kinh Niên, cậu tàn nhẫn bao nhiêu trong lòng cậu tự biết. Lời xin lỗi của cậu có mấy phần là thật lòng?"
Hắn đứng chôn chân tại chỗ, không nói lời nào.
"Tôi muốn thay Nguyễn Miên hỏi một câu: Cậu có từng thích cô ấy không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Cậu... cậu là cô gái đầu tiên mà tớ thích." Hắn nói mà không cần suy nghĩ.
Hắn vừa dứt lời, tôi không khỏi bật cười thành tiếng, cười đến mức nghiêng ngả, nước mắt tuôn rơi hòa cùng nước mưa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thap-hen-nhat-tren-doi/2852959/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.