Biên dịch: 1309
Vệ Lai tưởng mình nghe nhầm.
Anh đứng lên, bước vài bước: “Anh nói lại lần nữa xem?”
“Cậu với cô Sầm ‘âm u thở khí’ đấy ở chung thế nào rồi?”
Vệ Lai phục sát đất: “Anh còn dùng được ‘âm u tử khí’ nữa đấy.”
Nai luôn hăng say học từ địa phương, nhưng hiếm khi thấy anh ta vận dụng thành ngữ bốn chữ như này.
Nai đạt được mục đích diễn đạt nên tâm trạng cực tốt: “Vệ, tôi biết ngay cậu sẽ nghe ra mà! Thành ngữ khó gần chết! Vậy cậu thế nào, mấy nay đi cùng cô Sầm vẫn ổn chứ?”
Vệ Lai đáp: “Rất ổn.”
“Rất ổn?!”
“Thực ra cô ấy chẳng phải ‘âm u tử khí’ đâu, có đôi khi ấy, thình lình tung cho một chiêu, sợ vãi linh hồn.”
Anh cúi đầu nhìn quần, dấu tay máu vẫn rõ mồn một, có điều chắc người xung quanh sẽ tưởng là phong cách nghệ thuật, hay sở thích ăn mặc dở hơi gì đấy.
“Ở chung rất ổn… Vậy các cậu sẽ kết hôn chứ?”
Vì méo gì lại nói thế, Vệ Lai dở khóc dở cười.
Cậu chàng tóc vàng đẹp trai kia đang mỉm cười với Sầm Kim. Cười gì mà cười, đùa chứ, cô ấy chỉ muốn lấy bác sĩ, luật sư, hay giáo sư, chẳng phải một tay kéo đàn đâu.
Anh nhỏ giọng: “Như tôi là vô vọng rồi.”
Nai tiếc hùi hụi: “Không thể tranh thủ chút sao? Vệ à! Hai người rất xứng đôi, tôi còn đặt cả tên cho con hai người rồi này.”
Trán Vệ Lai nổi một sợi gân xanh.
Nhưng anh vẫn định bụng nghe cho bằng hết, Nai sẽ chẳng vô duyên vô cớ nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thang-tu/99195/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.