Biên dịch: 1309
Biên tập: Kamyo
Đúng là rất kỳ lạ, lần đầu tiên nghe thấy.
Vệ Lai nói: “Cứ nhắc tới chuyện này là khó chịu quá sức… Phải hôn lâu lắm mới hồi phục được, lại đây, hôn cái nào.”
Thật là… nói năng linh tinh.
Anh cúi đầu hôn cô, Sầm Kim cười lăn tránh né, ngón tay ấn vào mặt trong cánh tay trái anh: “Hơi thắc mắc nhé. Lúc có cảm xúc cực cực mãnh liệt, cánh tay này của anh sẽ liên tục run rẩy nhỉ? Giống… hội chứng Parkinson à?”
Vệ Lai làm mặt vô cảm: “Em thử lặp lại xem?”
Sầm Kim nhịn cười: “Có phải điện giật làm tay anh lão hóa sớm không, cho nên gặp tí cảm xúc đã chẳng khống chế nổi? Vậy đấy là bệnh rồi, không liên quan gì tới kỳ hay lạ đâu, nên mau đi khám…”
Vệ Lai ngắt lời: “Khoan đã… Tôi kể bí mật đau thương chôn sâu dưới đáy lòng bao năm nay với em, em lại cho tôi cái kết luận tổng hợp chứng Parkinson này à?”
Anh gỡ tay cô đang ôm quanh hông mình ra: “Đi, đi đi, gặp phải người như em thì khỏi có chia sẻ bí với chả mật gì nữa.”
Sầm Kim cười ngất chẳng dừng được: “Đừng mà, sao bảo muốn hôn?”
Vệ Lai nói: “Mơ đi, đêm nay đừng hòng hôn hít gì hết.”
Anh đẩy cô ra, vén màn đi vào phòng tắm. Cách một tầng màn che, Sầm Kim vẫn chưa bỏ cuộc: “Không hôn thật à?”
Vệ Lai mở vòi hoa sen, đưa đầu vào ngay dòng nước xối, giọng loáng thoáng không rõ: “Quý cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thang-tu/2783033/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.