*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên dịch: 1309
Biên tập: Kamyo
Đám hải tặc rất biết điều, tự động chia nhau canh chừng cả bốn mặt của container. Giữ cửa là tên duy nhất có thể nói vài câu tiếng Anh, chân xỏ vào thứ xịn nhất – đôi sandal nhựa đã sờn hết mép.
Xưa nay luôn phải làm vệ sĩ cho người khác, lần đầu tiên trong đời được người khác vây quanh bảo vệ, đều là nhờ hưởng ké Sầm Kim.
Vệ Lai đứng ở cửa nhìn, hỏi hắn: “Có thuốc lá không?”
Tên hải tặc kia đi lại, móc từ túi áo ra một nhúm lá khô trông khá kỳ quái, đưa cho anh, rồi khoa tay ra hiệu, ý bảo bỏ vào miệng: “Nhai, ngon lắm.”
Đây là một loại lá trà Ả Rập, được hải tặc dùng để tạo cảm giác hưng phấn [1].
Vệ Lai nhận lấy, nói: “Cám ơn.” Rồi bổ sung, “Cậu trông chừng nhé, tôi đi gọi điện thoại.”
Anh bước vào phòng để điện thoại, nhấn số của Cây Cacao.
Trong khi chờ kết nối, Vệ Lai ngắt ít lá nhét vào miệng nhai.
Ngon cái mốc xì, vừa đắng vừa chát. Nhưng anh không nhả ra, cứ như mình mà nhả ra là thua cuộc ngay. Thế rồi nhai mãi tới khi chẳng còn mùi mẽ gì, nhai cho nó thành một mớ bã vụn nát.
Rốt cuộc Cây Cacao đã bắt máy, giọng nhừa nhựa, giống đang say, đằng sau có tiếng nhạc xập xình, tiếng cười kỳ dị và tiếng súng đì đoàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thang-tu/2783029/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.