Biên dịch: 1309
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút từng giây.
Thể lực của Vệ Lai đã khôi phục đôi chút, nhưng ý thức bắt đầu rơi vào tình trạng hỗn loạn khôn cùng — Ngoài vầng thái dương chênh chếch trên cao, cảnh tượng xung quanh đã đóng khung lại, sóng biển nhấp nhô tuần hoàn theo quy luật, đằng xa thoáng bóng hải âu vút bay, trông như sợi chỉ đen vắt ngang chân trời.
Ánh tà dương nhuộm cả mặt biển đỏ ối, cách đó không xa, thình lình bung ra một cái đầu tuần lộc, lông mi dài chớp chớp, rõ là đã kẻ mascara.
Xuất hiện ảo giác.
Vệ Lai cố nhắm chặt mắt rồi mở to, thầm mắng: Shiệt.
Anh cúi đầu nhìn Sầm Kim: “Em nói gì với tôi đi, Sầm Kim?”
Cô cũng đang ở giáp ranh mất dần ý thức, Vệ Lai vòng lấy eo cô, siết nhẹ. Cô giật nảy mình run rẩy, cơ thể bất giác co lại, đôi mắt chợt mở choàng, hỏi anh: “Tới rồi sao?”
Vệ Lai cười: “Tới đâu? Em vừa nằm mơ à?”
Bấy giờ cô mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã chìm xuống biển được quá nửa, rủ rỉ: “Sắp tối rồi.”
Mặt biển nổi gió, nước biển lành lạnh, Sầm Kim kéo áo thun trùm đầu xuống, thở ra một hơi, sau đó lại tựa vào ngực anh.
Vệ Lai cúi đầu thổi tóc cô, một vài sợi tóc ướt sượt trượt qua, để lộ vùng da trắng muốt nơi cổ, trong ngần, ngậm nước, làm anh rất muốn đưa tay vuốt ve.
“Em nói chuyện với tôi đi. Tôi mà ngất là chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thang-tu/2783019/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.