*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên dịch: 1309
Vệ Lai nghĩ, may mà trong xe tối mù chẳng nhìn rõ lắm, đảm bảo Sầm Kim cột áo cho anh xấu đau đớn.
Anh chầm chậm rút tay sau lưng cô ra: “Tôi vừa đứng dậy thì cô úp ngay vào dưới ghế, cuộn người lại che mặt, được chứ?”
“Được, đạn bắn tôi còn biết đường tránh mà, không cần anh dạy.”
Vệ Lai bật cười, hít sâu, chống tay, nheo mắt nhắm một phương hướng thích hợp, chuẩn bị lấy tinh thần nhảy ra sau xe, nói thêm: “Tuổi còn nhỏ, đừng bi quan thế. Chờ chưa thấy thì chờ lâu hơn chút, giống như xe buýt ấy, thể nào cũng chờ được.”
“A?”
Cô đây mà còn nhỏ đấy.
“Thế giới này không thái bình, biết đâu người ta gặp chuyện gì nên đến trễ, ví dụ như thuyền bị cướp hoặc vướng bão cát, cô phải kiên nhẫn hơn. Đừng hơi một tí đã nghiến răng nghiến lợi, nói cái gì mà ‘không đợi tiếp nữa’, quá ngây thơ.”
Chưa dứt lời, ánh mắt anh đanh lại, phóng thẳng đi.
Anh vừa rời khỏi, lớp che chắn trên người Sầm Kim lập tức biến mất, thoắt cái tiếng bão cát rít gào đã khuếch đại. Cô không kịp nghĩ thêm, cấp tốc úp xuống, gió kéo căng tóc, da đầu buốt đau.
Một anh chàng thích phi máy bay giấy, còn chẳng biết ngượng mở miệng chê cô ngây thơ.
Không mất bao lâu, chỉ chừng năm ba giây, bỗng có tiếng huýt sáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thang-tu/2782999/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.