Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày thứ mười lăm tôi và Bảo Khoa chia tay nhau.
Ngày đầu tiên sau buổi trưa hôm ấy, tôi cứ nghĩ tim mình đã thật sự vỡ nát và đầu thì có thể sẽ vỡ ra vì quá nhiều những dòng suy nghĩ bủa vây.
Ngày thứ hai cho đến trọn một tuần, tôi bắt đầu thấy dần ổn hơn nhưng sự đau đớn dằn vặt lại lần nữa xâm chiếm trí óc vào những khi màn đêm muộn kéo xuống, đem tôi vào một biển đen những âm u khốn khổ.
Và bắt đầu từ ngày thứ tám, tôi ngỡ như mình chẳng còn chút hứng thú hay năng lượng gì nữa. Cuộc sống bắt đầu trở nên thật nhàm chán, tẻ nhạt và trống rỗng.
Tôi chẳng còn ham muốn được đến lớp, vì dẫu cho tan học thì cũng không còn dáng vẻ sơ mi trắng ấy đứng đợi tôi ngoài hành lang. Tôi chẳng còn muốn bước chân ra phố xá, vì dẫu cho trời có nổi gió trở lạnh thì cũng còn không ai nhường cho tôi chiếc áo khoác thơm mùi xả vải. Và tôi chẳng còn muốn làm gì khác ngoài việc cắm đầu vào học bài, để tâm trí thôi đi những nhung nhớ mà trông ngóng vào một dòng tin nhắn ngọt ngào chúc ngủ ngon mỗi tối từ cái tên quen thuộc của người tôi thương.
Kì thi cuối kì đã kết thúc để kịp thời bổ sung thông tin tốt nghiệp cho hồ sơ, và kì thi thử lần hai của tỉnh cũng vừa khép lại vào tuần trước với tổ hợp môn Xã Hội cuối cùng. Điểm số không thấp cũng không cao, so với đợt một làm tôi thất vọng buồn bã thì đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng khi đứng trước bảng thông báo chính cùng số điểm cộng của mình, tôi chợt nhận ra rằng người tôi muốn khoe nhất lại không còn ở bên cạnh tôi nữa. Lững thững trở về lớp, cõi lòng hình như lại gào lên một tiếng xé nát cả tâm can, suốt những tiết học sau đó tôi chẳng còn tâm trí quan tâm đến gì nữa.
- Nhanh vãi tụi mày nhờ? Mới đây mà ngày mai đã là lễ tổng kết rồi.
Con Yến ngồi cạnh tôi, tay chống cằm mắt nhìn về tấm bảng đen trên lớp vẫn còn chi chít những lời giải Toán của cô chủ nhiệm. Chó Anh cầm tờ đề trên tay, vẫn còn đang chăm chú xem lại đáp án, gật gật đầu giở giọng tiếc rẻ.
- Tao không muốn ra trường chút nào, tao nhớ món mì căn tin lắm.
- Thôi, gì thì cũng tới nhanh nhanh cho nó nhẹ nhõm. Cứ nghĩ đến chỉ còn hai mươi sáu ngày nữa là thi Đại Học làm tao đến ngủ cũng không yên.
Nhã bỏ một họng đầy bánh phồng tôm vào mồm, nhai nhồm nhoàm. Con Lợn ngồi bên trái tôi, bị ép vào tận trong tường ló mặt ra, ngây ngốc hỏi Nhã.
- Thế ngày mai tổng kết xong tập trung ở nhà mày để đợi đến giờ chọi bột à?
Đĩ Nhã gật đầu cái rụp, nó lại ngốn một đống bánh rồi như nhận ra có gì đó bất thường, liền gõ gõ tay lên tờ đề tôi đang giải, dùng giọng ngạc nhiên mà hỏi.
- Sao dạo đây mày im lặng thế hả? Nhìn mày như vậy cứ như tận thế sắp ập đến không bằng.
- Là zombies sắp tràn vào Trái Đất sau vụ thí nghiệm thất bại hả Cúc Cu Lu?
Chó Anh cười khùng khục, con Yến thấy tôi vẫn im im thì huých vào be sườn tôi một cái.
- Bị cái gì vậy? Thường ngày mày khoái mấy vụ đi chơi này lắm cơ mà?
- Không có gì, tự nhiên không hứng thú mấy.
Tôi hờ hững đáp, tay vẫn tiếp tục ngoáy lia lịa trên giấy nháp.
- Ơ? Mày mua vé rồi mà đúng không? Bảo thế là sao?
- Thì... để xem mai có hứng không đã.
- Năm cuối rồi, không đi tiếc cả đời rồi sau này lại khóc lóc.
Tôi ậm ự, ừ thì đi.
- Thế tối nay lễ trưởng thành rồi, mày có tính đi không?
Dù cúi đầu nhìn vào tờ đề chi chít bài toán tôi vẫn có thể nhận thấy được bốn đứa nó đều đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có chút mệt mỏi, tôi ngước lên, nhưng rồi lại chẳng biết nên nói gì.
Tôi quả thật không còn muốn tham gia vào chuyện gì nữa.
- Cái bản mặt đó là sao hả? Đừng có nói với tao là mày lười đi. Tối nay tao với con Anh hát đó, liệu hồn.
Chó Anh gật gật đầu đồng tình với Nhã, tôi nhìn hai đứa nó, nhớ ra bạn yêu của mình đã tập cho buổi diễn này rất lâu, có chút tội lỗi nên tôi không chần chừ thêm nữa mà ừ ngay.
Thấy tôi đã đồng ý cho hai cuộc chơi cuối năm, cả đám thôi buông cái nhìn lên người tôi mà đã bắt đầu một đề tài bàn luận mới. Con Lợn với tay qua chỗ Nhã lấy bánh, vừa ăn vừa hỏi.
- Rồi sau tổng kết lớp 12 có học phụ đạo hai tuần hè trước khi thi chính thức kìa. Tụi mày có đi không?
- Tao không đi đâu.
Con Lợn vừa dứt câu tôi đã lập tức trả lời.
Đúng vậy, dù tôi có luyến tiếc trường tôi như thế nào thì bản thân cũng không thể chịu đựng được sự trống rỗng này thêm nữa.
Từ cổng trường cho đến dãy hành lang dẫn vào lớp, nơi đâu cũng làm tôi nhớ đến hắn. Tôi không còn đủ dũng khí để kiềm nén tiếng con tim mình gào thét, cũng không còn đủ bình tĩnh để trưng dáng vẻ hững hờ nữa. Giờ đây tôi chỉ muốn mình hãy mau chóng quên đi và tập trung cho kì thi quan trọng phía trước, bỏ lại những kỉ niệm tại ngôi trường cấp ba này cùng với mối tình đầu dở dang.
Tiếng trống vào giờ vang lên, bọn học trò bắt đầu tán loạn chạy ùa vào lớp sau gần nửa giờ dạo quanh mảnh sân trường đùa nghịch. Tôi phóng cái nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hướng về sân chính, nhìn những màu áo trắng gấp gáp chạy ngang, lại không khỏi cảm thấy buồn bã.
Tại sao trước giờ tôi không nhận ra học sinh trường tôi lại đông như thế này nhỉ? Đông đến mức cuốn luôn cả chiếc áo sơ mi của tôi đi mất.
Biết rằng bản thân nên biết ơn khi hắn tránh mặt, nhưng trong tôi vẫn còn lưu luyến muốn trông thấy hắn lần nữa. Qua lễ tổng kết ngày mai, liệu Bảo Khoa và tôi có còn vô tình gặp nhau thêm lần nào nữa hay không, khi một người ở Nam còn kẻ kia lại ở Bắc.
Lần chia tay này, có lẽ đã thật sự kết thúc rồi chăng?
Tôi cùng với ba đi vào bên trong sân trường sau khi mất tận mười phút mới có thể tìm được một khoảng trống đỗ xe giữa muôn vàn hỗn loạn. Cảnh tượng hiện giờ so với thường ngày làm tôi cảm thấy long trọng đến mức bản thân còn đang run lên vì lo lắng. Tất cả bọn bạn học cùng tôi ba năm cấp ba đều đang có mặt ở đây, ăn mặc đồng phục chỉnh tề và bên cạnh là phụ huynh cũng vận đồ trang trọng khủng khiếp.
Lúc đi ngang qua sảnh thông báo chính ngay bên dưới bảng tin cùng danh sách vàng những học sinh ưu tú, tôi đã thoáng nhận ra cậu bạn lớp Lý cùng mẹ của cậu ấy. Cái bạn con nhà người ta, từ đầu năm lớp 10 đã không ít lần giành được những huy chương danh giá về cho trường và hiện tại đang nhe răng rạng rỡ cầm bó hoa tươi thắm to vật vã đến cả nửa người mà chụp ảnh lưu niệm cùng người phụ nữ quyền lực cạnh đó. Tôi nuốt nước bọt cái ực, kéo tay ba nhanh nhanh lướt qua hai người họ để vào được sân trường bên trong.
Lễ trưởng thành bắt đầu vào lúc sáu giờ tối, và bọn học trò cuối cấp chúng tôi phải đi cùng với phụ huynh để có thể thực hiện những hành động tri ân gì đấy mà tôi cũng chẳng biết (vì tôi cũng là lần đầu được dự mà, cũng là lần cuối cùng). Ba mẹ tôi đều muốn đi, lão anh cũng muốn bắt xe về đây dự lễ cùng với tôi, nhưng ngẫm lại thì cũng không cần phải tốn công như thế. Bàn luận bốc thăm cả buổi, cuối cùng tôi đi với ba vì mẹ tôi có việc bận đột xuất.
- Con nghĩ là chỗ ngồi của phụ huynh ở đây nè.
Tôi chỉ vào khu vực được sắp xếp bàn ghế long trọng cùng nước uống dọc ở hai bên rìa sân trường, híp mắt nhìn ba tôi vẫn còn đang hứng thú nhìn ngắm chung quanh. Nghe tôi nói, ba ừ một cái, rồi trong tầm mắt dường như nhận ra có người nào đó quen thuộc, ba liền vỗ vai chào tôi rồi sải bước về một trong những chiếc ghế gần đó. Nheo mắt nhìn theo, không khó để nhận ra người đàn ông đang vẫy tay chào ba và liên tục vỗ tay vào chỗ ngồi cạnh bên mình chính là ba của Chó Anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau khi chắc chắn ba đang vui vẻ chuyện trò với chú thì tôi mới tiến dần về dàn ghế nhựa màu đỏ quen mắt ở trung tâm, và nhanh chóng tìm ra được hàng ghế của lớp mình.
- Vi, ở đây nè mày.
Đĩ Yến vẫy tay ra hiệu khi thấy tôi đang ngó nghiêng, thấy tôi có vẻ nhận ra nó thì chuyển xuống đập bôm bốp vào cái ghế trống trước mặt. Tôi ngồi cái bịch xuống, nhìn nó rồi lại nhìn qua đống ghế trống sau nó, thắc mắc.
- Mấy đứa kia đâu?
Tôi cứ nghĩ tôi là đứa trễ nhất rồi chứ.
- Nhã với Anh đang trong lớp trang điểm, con Ngân thì chưa đến... Ế mà khoan, hôm nay mày trang điểm à?
Đột nhiên tôi ngượng lên, đảo mắt một vòng rồi bâng quơ đáp.
- Thì... dù sao cũng là lễ trưởng thành.
- Khiếp chưa? Bạn tôi nay dữ dội quá.
Tôi đánh nhẹ vào vai nó một cái rồi quay lên trên.
Không biết cái sự tình gì đã làm tôi ngồi yên cho chị họ trang điểm suốt cả tiếng liền chỉ để cho buổi lễ ngớ ngẩn này. May mắn chỉ là tô ít son và thêm chút eyeliner trên mắt mà thôi. Nhẹ nhàng sương sương, cho tôi thêm chút tự tin và đến trường thêm suôn sẻ hơn. Cơ mà tôi trang điểm xinh như thế này, không biết Bảo Khoa có thấy hay không nhỉ?
Vô thức liếc mắt sang hàng ghế Chuyên Anh, không tự chủ được mà chuyển mắt đi tìm hắn. Nhưng rồi trước khi đầu tôi ngoái hẳn ra sau thì bản thân đã kịp chấn chỉnh lại mà nghiêm túc ngồi thẳng lên, và tự xao lãng mình bằng cách nhìn ngắm bầu trời.
Tôi không thể cứ làm bản thân lúc nào cũng nhớ hắn như thế này được.
Ông Trời thật tinh tế làm sao khi vào ngày lễ trọng đại của bọn cuối cấp chúng tôi thì vòm trời bên trên cũng trở nên thật thơ mộng, hơn thảy những hoàng hôn những buổi trước.
Màu tím nhè nhẹ phớt lên nền xanh, vẽ một đường cong mềm mại và điểm vào đấy là những đám mây trắng tinh khôi đang bồng bềnh trôi êm đềm như những chú cừu con nghịch ngợm. Khung cảnh mơ màng của sắc cam cuối ngày tưới lên những tán cây một màu thật thích mắt. Gió chiều xào xạc luồn qua kẽ lá, cuốn cả tấm bạt trắng được giăng một cách cẩn thận ở bên dưới hàng chữ "Lễ Trưởng Thành" long trọng trên sân khấu, nơi sẽ chiếu những tấm ảnh kỷ yếu của bọn mười hai chúng tôi.
Sự êm đềm làm tôi bỗng dưng cảm thấy một chút hiu quạnh khi trong đầu lại vô thức nghĩ về những điều xưa cũ.
Kỉ niệm, cũng là một cách nói khác đi của quá khứ tươi đẹp mà thôi.
Bầu trời vào buổi lễ duy nhất của cấp ba ngỡ như đang ngầm trả lời cho tôi hết thảy bằng những cảm xúc chân thật, về sự nuối tiếc dằn vặt của mối tình đầu ở tại ngôi trường này.
Kết thúc một ngày, cũng như kết thúc cho cả những buồn bã, dù gì thì cũng phải bước tiếp, dẫu sao... chúng tôi cũng chỉ mới 18 tuổi.
Buổi lễ bắt đầu với một bài diễn văn của một bạn học sinh Chuyên Văn, và nối tiếp là những tiết mục biểu diễn của chín lớp mười hai đã được chuẩn bị kĩ càng theo thông báo từ trước đó của ban giám hiệu trường.
Tôi nhận ra rằng Bảo Khoa không tham gia văn nghệ vào tối nay khi cái tên Chuyên Anh vang lên và bước ra sân khấu là những người bạn cùng lớp hắn, không hiểu sao tôi lại có một chút hụt hẫng.
Lớp 12C3 biểu diễn tốp ca hai bài mix về trường lớp, Nhã với Anh hát ở đoạn đầu tiên của bài thứ hai.
Tôi ngồi bên dưới, xúc động nhìn chúng nó mặc áo dài trắng, đang rạng rỡ hát ca bên trên sân khấu. Không màng quan tâm đến việc phải ghi hình lại bởi vì hiện giờ tôi chỉ muốn dùng hết tất cả các giác quan của mình để cảm nhận rõ ràng từng cảm xúc của buổi lễ trang trọng này.
Ảnh kỷ yếu của lớp tôi được phát bằng máy chiếu ở phía sau lưng chúng nó, cùng với giọng hát ngọt ngào của tụi lớp mà chạy ngược thời gian.
Trong một thoáng khi thấy những tấm hình từ hồi còn học năm đầu tiên cao trung, bỗng nhiên mắt của tôi tràn ra một giọt lệ.
Làm sao đây? Tôi thật sự yêu mái trường này đến điên lên, và từ tận sâu trong đáy lòng này tôi không muốn cứ thế mà rời xa nó, rời xa góc bàn cuối và năm đứa bạn của tôi, rời đi bậc tam cấp phía sau hội trường nơi tôi và người ấy từng trao những nụ hôn, và tôi không muốn tất cả chỉ còn lại là những kỉ niệm.
- Tiếp theo là lớp 12C3, thầy trân trọng kính mời phụ huynh cùng con em của mình lên sân khấu để cài hoa tri ân.
Tôi cùng năm đứa chúng nó chậm rãi bước lên bên trên, nơi có ba mẹ đang tươi cười đón chúng tôi.
Theo lời thầy hiệu trưởng, tôi bắt đầu đứng lên phía trước mặt ba và cúi đầu cài lên ngực áo sơ mi của ba một bông hoa hồng.
Tiếng nhạc cùng ánh đèn màu xung quanh làm trái tim tôi thổn thức, đột nhiên tôi thấy mình đã lớn, và đột nhiên tôi muốn ôm ba một cái thật chặt vì đã chăm lo cho tôi đến tận bây giờ.
Nhưng rồi... tôi cũng không đủ dũng khí để vòng tay ôm lấy người ba tôi yêu, chỉ ngước lên nhe răng cười thật tươi tắn thay cho một lời cảm ơn thật tâm. Ba tôi cũng híp mắt đáp lại tôi, và dành cho tôi một cái xoa đầu cưng chiều.
- Thầy sẽ đếm đến ba nhé, một... hai... ba...
Tôi ngả đầu vào vai của ba, khóe mắt hình như đọng lại một giọt nước vẫn còn đang chực rơi xuống gò má. Bên cạnh tôi là năm đứa bạn tốt đã cùng tôi bước qua ba năm tuyệt đẹp, cùng với đấng sinh thành của chúng nó và nhẹ nhàng lưu lại một tấm ảnh lưu niệm. Chứng minh cho Thanh Xuân tuyệt vời của bọn tôi đã từng bên nhau chân thành và vô tư lự như thế.
Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, buổi lễ hôm nay đã làm tốt vai trò của nó khi khiến chúng tôi có thể nhìn lại những cột mốc đã qua và dành ra một khoảng lặng cho sự tri ân đối với những người quan trọng.
- Mày nghĩ xem chút nữa tụi mình sẽ đi ăn gì đây?
Chó Anh ngồi chán nản trên ghế, lười biếng hỏi tôi sau khi tạm biệt ba nó, và cả ba của tôi về nhà. Dù sao cũng không còn tiết mục gì đặc sắc cần đến phụ huynh nữa, tôi không thể giữ ba ở lại vì như thế nào thì trận bóng đá ở nhà hẳn là sẽ thú vị hơn việc chầu chực đợi tôi ở buổi lễ này. Tôi sẽ về cùng với Chó Anh, và cả đám sẽ đi ăn tối với nhau khi trường thông báo kết thúc.
- Phở, hoặc món gì đó còn mở cửa.
Tôi nhún vai, và Chó Anh chẳng nói gì thêm nữa. Tôi đoán chừng nó đang bâng quơ nghĩ về đoạn video nó hát không biết có ai quay lại hay không, vì cái đứa duy nhất trong nhóm vẫn thường ghi lại mọi khoảnh khắc như tôi đã không thèm động đến điện thoại suốt cả buổi. Thấy chúng nó cứ nói huyên thuyên về mấy cái váy đầm xinh xẻo gì đấy mà tôi không tài nào hiểu nổi. Cuối cùng không muốn bắt ép bản thân ngồi ở đây để lòng cứ hỗn độn cào xé mãi, tôi quyết định đứng lên và rời đi sau khi bảo với cả đám rằng mình cần đi dạo một chút. Chúng nó không trêu hay gặng hỏi gì thêm, điều đó làm tôi thấy biết ơn hẳn.
Đêm đến, lạnh lẽo và cô đơn.
Tôi bước từng bước chân, lặng lẽ lướt qua những chốn quen thuộc đã in sâu trong tim tôi cả ba năm qua. Bãi giữ xe đông đúc uyên náo, căn tin mỗi giờ ra chơi đều phải chạy thật nhanh để xí được bàn ăn, chỗ ngồi cuối lớp cùng tôi trốn thầy cô vụng trộm làm việc riêng, rồi cả khoảng sân cắm trại rộng lớn phía sau Hội Trường nữa.
Trước kia đi mãi đi mãi, cứ thấy sao mà lại xa đến thế, mỏi chân sắp chết rồi. Nhưng hiện giờ sắp phải rời trường mới bừng tỉnh nhận ra những nơi này đi loáng cái là hết. Chẳng xa xôi như tôi đã từng nghĩ, và lại hoài niệm đến đau lòng.
Cấp ba này làm tôi vấn vương quá, sau này liệu rằng tôi có thể trải qua quãng thời gian nào tươi đẹp như thế này nữa hay không?
Có thể lại kết bạn với những người đáng yêu như tụi bàn cuối không?
Có thể gặp lại... người ấy không?
Phải nói rằng nếu như cứ mãi để tôi trôi nổi trong mớ suy nghĩ nội tâm ấy chỉ thêm vài phút nữa thôi, hẳn tôi sẽ khóc ngon lành cành đào. Nhưng trước khi điều đấy kịp xảy ra và làm dòng kẻ mắt nhòe đi thì tôi đã bị đánh thức, bởi một cây son nhỏ xinh nằm trên nền đất vừa bị rơi ra từ người đi trước hiện lên trong tiêu cự. Không nghĩ quá nhiều, tôi lập tức đi đến nhặt nó lên và cất tiếng gọi cô xinh đẹp chỉ cách mình chưa đến mười bước chân. Và tim tôi thật sự đã thịch lên một cái đau đớn và cả người thì lúng túng đến phát rồ khi nhận ra cô ấy chính là mẹ của Bảo Khoa.
- Ơ... cô làm rơi cây son này ạ.
Tôi biết hai má tôi đang nóng lên, và bàn tay đưa ra đồ vật bị rơi cũng run rẩy không kém.
Chết tiệt, oái ăm làm sao khi tôi lại gặp phải phụ huynh của người yêu cũ trong khung cảnh vắng lặng như thế này. Tại sao không có một ai đi dạo quanh đây mà chỉ chăm chăm tập trung ở sân trường vậy. Không khí này làm tôi khó thở quá đi mất.
Nhưng ngược lại với sự bối rối của tôi, cô lại vui vẻ tiến đến, tay bắt mặt mừng, và kéo tôi lại một chiếc ghế đá trống gần đó trước vẻ ngỡ ngàng thấy rõ của tôi.
Nhìn bàn tay thon dài đang dịu dàng nắm lấy tay của mình, lại nhìn lên mái tóc dài bồng bềnh của mẹ Khoa làm tim tôi cứ gào thét sợ hãi. Bản thân đột nhiên lại vô thức chỉnh lại mái tóc khi cô và tôi đã ngồi xuống ghế. Tự hỏi không biết mình bây giờ trông có ổn không?
- Cô thật sự rất mong được gặp con đó, Minh Vi.
Bàn tay đang chỉnh tóc cũng bất ngờ đến đờ ra, tôi thoáng bối rối với lời nói của cô nhưng rồi cũng ấp úng đáp lại. Mặc dù trong đầu thì cứ liên tục bủa vây mấy câu hỏi rằng tại sao cô lại muốn gặp tôi.
- Dạ, con cũng rất vui khi được gặp cô.
- Phải nói như thế nào đây nhỉ... - Cô nắm lấy tay tôi, và tôi liền giật bắn người lên một cái thật mạnh,-... Cô và chú rất ủng hộ chuyện của con và thằng lớn đó.
Cô ấy, thật lòng làm tôi ngỡ ngàng theo từng cấp độ tăng dần. Tôi cứ cứng người ra và ngại ngùng đến mức chẳng biết nên phản ứng lại như thế nào cho phải phép.
Đột nhiên mẹ của người yêu cũ lại vui vẻ chuyện trò và nắm tay mình xoa nắn như vậy, có Trời còn không biết tim tôi đang sợ hãi run rẩy như nào.
- Trông con đáng yêu trẻ con như vậy, cô thật lòng không nghĩ rằng con lại trưởng thành trong suy nghĩ đến thế đâu.
Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác, cô liền cong mắt thật dịu dàng.
- Con đã đề nghị chia tay vì thằng Khoa không chịu ra Hà Nội ở với cô chú đúng không? Hẳn là con cũng buồn nhiều lắm, khi đưa ra quyết định đấy nhỉ?
Tôi khẽ cụp mắt một cái tránh đi ánh nhìn của cô, và cô vẫn tiếp tục nói.
- Chuyện của hai đứa làm cô nhớ đến cô và chú cũng từng như vậy.
Nhớ đến á? Không lẽ... ba mẹ của hắn cũng đã từng như tôi và Khoa ư?
- Bọn cô quen nhau từ hồi năm lớp tám kìa, cũng đăng kí cùng vào Hà Nội học Đại Học và duy trì được hẳn hai năm.
- Nhưng mà cuộc sống sinh viên nhiều lo toan lắm. Cô và ba nó không có thời gian cho nhau, lớn rồi nên cũng ít nhắn tin và hẹn hò dần.
- Rồi thì gì cũng đến, có lần kỉ niệm ngày quen nhau mà chú cũng không nhớ, làm cô đợi ở công viên cả chiều... và tối đó cô và chú đã chia tay.
Tôi e dè đưa một cái nhìn cảm thông cho cô, nhưng cô chẳng để tâm, vẫn vui vẻ nắm tay tôi và kể tiếp.
- Ban đầu có đau khổ đấy, cô đã mất đến hai tháng mới có thể quay về cuộc sống bình thường. Cứ ngỡ như thế là chấm dứt rồi, nhưng duyên mà... chia tay nhau sáu năm thì bọn cô vô tình gặp lại nhau ở dự án công việc.
- Thế là... - Cô cười rộ lên,-... Bọn cô quay lại vì cảm xúc dành cho nhau vẫn còn đấy. Cô cưới sau đó một năm, và Bảo Khoa thì ra đời vào năm tiếp đó, năm mà ba mẹ con đã sinh con ra.
Hai má tôi vội nóng lên, và bất giác cảm thấy tim mình ấm áp hẳn sau khoảng hai tuần đau đớn vừa qua.
Cô nhắc đến sự xuất hiện của tôi thật ngọt ngào, và ánh mắt của cô cũng dịu dàng như vậy. Tâm trí tôi cứ nhảy múa những điệu vui vẻ khiến cho đôi mắt tôi cũng đã ánh lên tia sáng sau bao ngày trầm uất.
- Cô rất quý con, cô cũng biết thằng lớn nhà cô cũng thương con nhiều lắm. Nhưng mà Minh Vi, đừng vội đau khổ, nếu hai đứa còn duyên thì sẽ gặp lại nhau thôi. Mà nếu duyên phận đã không cho tụi con gặp nhau, thì hãy để tim con dẫn lối và đi tìm đối phương. Tuổi trẻ mà, cứ ngông cuồng đi vì nó chỉ xảy đến một lần mà thôi.
Thanh âm của cô cứ trôi vào lòng tôi như một con suối nhỏ, và từ ngữ thì như những chú cá hồi con, nghịch ngợm bơi rồi lại lặn, làm tim tôi cứ như một khu sinh thái vừa chớm lên, liên tục nở hoa và sinh sôi lá xanh, đem đến một cảm xúc dịu êm thoải mái như chính bản thân đang đứng giữa một khu rừng ngập nắng.
Tôi muốn cảm ơn cô vì những lời cô đã nói ngày hôm nay vì nó đã đem lại cho tôi một nguồn sống thật dồi dào sau bao ngày dầm dề. Nhưng từ ngữ tôi định nói lại trôi tuột vào trong khi tai tôi bỗng dưng thu về một giọng nói trầm ấm của người nào đó. Tim chệch đi một cái, và lòng tôi bỗng dao động mãnh liệt đến mức cả người cứ run rẩy ngồi đấy mà chẳng thể làm gì khác.
- Tại sao hai người lại ngồi cùng nhau vậy?
Mẹ của Khoa đã trả lời và đứng lên tiến đến cạnh hắn sau khi vỗ vào bàn tay của tôi hai cái dịu dàng.
- Tâm sự chuyện phụ nữ thôi con trai.
- À vâng, vậy... mẹ có biết là con đi tìm mẹ cả nửa giờ rồi không? Con cứ nghĩ mẹ đi lạc rồi.
- Lạc sao được với cái khuôn viên trường hả thằng này? Con muốn đánh trống lãng thì cũng nên tìm chuyện hợp lí hơn đi.
- K-Không có, con... con đâu có đánh trống lãng gì chứ.
Tôi thấy Khoa ấp úng, nên thay vì cứ cúi đầu ngó đăm đăm vô con ốc sên trong vườn thì tôi đã ngước lên đối diện với hắn. Chỉ là lúc vừa ngước lên và chạm phải ánh mắt kia, ngực trái của tôi đột nhiên lần nữa lại loạn xạ cả lên.
Đây là lần thứ hai tôi thấy Khoa trong tối hôm nay. Ban nãy khi hắn lên sân khấu cài hoa tri ân cho mẹ hắn, vì ánh đèn lại khói nên tôi không thể nhìn rõ. Hiện giờ đứng trước tôi là người ấy, rõ ràng một thân ảnh dưới ánh trăng vàng, hình như chiếc áo sơ mi trắng kia cũng tỏa sáng hơn rồi thì phải.
Trong lúc tôi và Khoa vẫn còn bối rối nhìn nhau thì mẹ của hắn đã cười nhẹ một cái, tay của cô huých vào vai hắn, còn nhẹ tênh lơ đễnh hỏi.
- Này con trai, không phải con có chuyện muốn làm hay sao?
Tôi thấy hắn và cô trao cho nhau một cái nhìn ẩn ý, đúng hơn là hắn e dè và cô thì ra điều rất sốt ruột. Cứ thế đến mấy giây, và tôi thì lại ngẩn người tò mò quên cả việc phải kìm đi nhịp tim đập mạnh, thì cuối cùng bạn nam đối diện cũng đã làm gì đó, mà theo biểu cảm của cô thì hài lòng đến phấn khích.
Khoa sải bước lại gần tôi đến khi mũi chân hắn chỉ cách tôi tầm hai mươi xen mới dừng lại, trước sự ngỡ ngàng đợi chờ của tôi, hai má hắn đỏ dần lên và tay lại vô thức đưa ra sau gáy gãi đầu.
- Mày chụp với tao một tấm ảnh được không?
Có cái gì đó đập mạnh vào não tôi một cái, và tim tôi thì rơi xuống ở độ cao hàng nghìn thước sau khi cứ liên tiếp chạy marathon trong lồng ngực.
Tôi chẳng đặt câu hỏi tại sao bởi trong đầu đã hỗn loạn đến mức chỉ có thể điều khiển tay chân tôi hoạt động cho phải phép. Tôi đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái mà còn chẳng có dũng khí nhìn vào mắt hắn. Thế là hắn tiến đến nắm lấy tay tôi, dịu dàng kéo tôi ra sân trường uyên náo trước sự reo lên của mẹ hắn.
- Vậy thì... tao nghĩ bọn mình nên tìm một chỗ có ánh sáng tốt một chút.
Bàn tay tôi nhỏ bé nằm trong bàn tay lớn của người trước mặt, ấm áp và vững chãi.
Không hiểu sao tôi lại chẳng màng quan tâm đến chuyện chúng tôi đã chia tay nhau nữa. Hiện tại tâm trí tôi chỉ xoay quanh chàng trai ấy, và tôi biết chắc rằng mình muốn thế này mãi mãi.
- Hai đứa đứng gần nữa đi... Khoa, con đưa tay ôm vai Minh Vi đi... đừng có xấu hổ, hai con đẹp đôi lắm... được rồi, mẹ chụp nhé! Một... hai... ba...
Tiếng "tách" vang lên, chậm rãi lưu lại một tấm ảnh của tôi cùng cậu trai tôi thương vào bộ nhớ.
Khung cảnh chung quanh vốn chẳng còn làm tôi bận tâm nữa. Tôi chỉ biết rằng cạnh bên tôi, người đang vòng tay ôm lấy tôi, chính là mối tình đầu tươi đẹp mà tôi đã gìn giữ ở mái trường cấp ba này.
Màu áo trắng tinh khôi của hai đứa như rực rỡ hơn dưới ánh trăng, và nụ cười ấy của chúng tôi cũng thật xinh đẹp như chính tuổi trẻ này vậy.
Khoảnh khắc ấy cứ như ngừng trôi, và tôi biết rằng hiện tại không phải là kết thúc.
Tôi thích Khoa, thích hắn bằng cả con tim.
Và tôi nhất định sẽ tìm hắn khi tôi đã đạt được những thành công nhất định cho chính mình.
Tương lai ấy chẳng biết gần hay xa, nhưng tôi sẽ đem nó đến thật sớm bằng cách nỗ lực chạy đến đích. Bởi vì đợi tôi ở vạch kết thúc chính là vòng tay ấm áp của cậu ấy.
Đếm ngược và thả trôi những tờ lịch, cuối cùng ngày thi Đại Học cũng đã đến.
Tôi gấp gáp gửi con xe vào bãi đậu và nhanh chân chạy đến chiếc bảng trắng ngay sảnh chính, lúc nhúc toàn tóc và mùi mồ hôi, cuối cùng cũng chen vào được bên trong nhờ thân hình nhỏ con, và chỉ kịp liếc mắt tìm ra được phòng thi của mình là phòng số ba mươi sáu thì đã bị đám đông hỗn loạn đẩy ra. Không lấy đó làm bận tâm vì trong đầu đã có được tin cần thiết, với thời gian hạn hẹp còn lại thì tôi không thể đi lục từng toà nhà nữa, sải bước ra giữa sân trường uyên náo, tôi đưa mắt tính toán một chút rồi chạy ùa về khu nhà B. Mong sao mình tính đúng mà có thể nhanh chóng yên toạ trong phòng trước khi tiếng trống vang lên.
Trước ngày thi chính thức một ngày, buổi chiều hôm ấy Bộ Giáo Dục đã yêu cầu chúng tôi có mặt tại địa điểm thi để nghe quy chế. Tôi thi ở trường Hồ Thị Kỷ cùng Yến, Nhã thi ở trường cấp ba bên cạnh, con Lợn thi ở gần nhà tôi (nhưng lại rất xa nhà nó),duy chỉ có Chó Anh là may mắn được xếp vào trường Chuyên.
Thứ tự thi được xếp ngẫu nhiên theo máy, và buồn thay theo như tôi biết thì vần K lại thi ở một trường cao trung khác nằm tận ngoài rìa của thành phố.
Hồng hộc leo đến tầng lầu bốn của khu B, đến lúc này tôi mới bừng tỉnh nhận ra rằng mình đã bị lạc. Ngó chừng đồng hồ và cả những bạn học đang nhốn nháo chung quanh, tôi không tránh khỏi hoảng loạn mà chuyển cái nhìn rối rắm về ba khu phòng học cao vật vã còn lại.
Rốt cuộc phòng thi của tôi ở cái xó xỉnh nào vậy chứ?
- Minh Vi?
Cổ tay tôi bị kéo lại khi tôi đang sải bước thật nhanh qua hành lang. Nhìn qua chủ nhân của bàn tay ấy giữa những bạn học lạ lẫm, mắt tôi thu vào một gương mặt thân quen đã lâu không gặp.
- Hưng hả? Cậu thi ở đây sao?
- Trùng hợp nhỉ? Tôi biết là Vi cũng thi cùng trường nhưng mà gặp nhau thế này làm tôi hơi ngạc nhiên đấy.
Tôi cười gượng một cái, bởi lẽ hiện tại chẳng biết nên bày ra bộ dạng gì để tiếp chuyện.
Tôi từ chối bạn, và giờ tôi lại gặp bạn khi tôi đã chia tay, lại còn hoàn cảnh gấp rút hiện tại khiến cả người tôi cứ cứng nhắc không còn tự nhiên. Bạn có lẽ cũng nhận ra điều đấy, buông tay tôi ra, nhe răng cười một điệu nghịch ngợm rồi hỏi tôi.
- Vi lạc đường à? Cần tôi giúp không?
Ừ nhỉ, Hưng là học sinh ở đây cơ mà. Hẳn là bạn sẽ quen đường lối ở đây hơn là một đứa mù mịt như tôi.
- Vậy chỉ đường hộ tôi với, tôi sắp không kịp rồi.
- Làm bạn gái tôi đi rồi tôi chỉ đường cho.
Tôi ngẩn ra, gì cơ?
- Đùa thôi, không cần phải làm mặt nghiêm trọng thế đâu. Đây này,- Bạn chỉ ngón tay về tầng trệt của toà nhà D, đợi tôi sà đến lan can trông thấy mới lên tiếng,- Chữ V có lẽ ở đâu đó cuối hành lang đấy.
Tôi không kìm được mà cười rộ lên, đứng thẳng người chạm mắt bạn vui vẻ.
- Cảm ơn nha! Chúc Hưng thi tốt thật tốt nhé!
- À ừ... Vi cũng thi tốt nhé!
Tôi rạng rỡ đưa tay chào bạn và nhanh chóng quay lưng chạy nhanh về phía cầu thang. Trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ chịu, xem ra trông bạn vẫn rất ổn, và tôi thật lòng mong bạn vượt qua kì thi này thật thuận lợi, một lời chúc thật tâm đối với một người bạn tốt.
Tôi gặp Nai khi mắt tôi đã dò xong danh sách dự thi dán phía trước cửa. Bạn híp mắt lên, khoé miệng treo một nụ cười toả sáng làm tôi cứ thế ngây ngốc cười đáp lại.
- Thật may quá, bọn mình lại thi cùng phòng rồi.
- Mình thật sự rất vui khi thấy Nai.
Bạn lại nghiêng đầu cười một cái dịu dàng, tôi không tự chủ mà nắm lấy bàn tay bạn và nhe răng rộ lên thật đáng yêu.
Những ngày dễ làm người ta thấy sợ hãi này thì một gương mặt thân quen bỗng nhiên lại thật giống với một chiếc phao cứu sinh. Tựa như một kì thi cuối kì ở trường, tôi cùng với Nai chung một phòng, cứ thế sột soạt giấy bút như những lần trước đó chúng tôi cùng nhau trải qua. Chỉ khác là, sai lầm của kì thi này sẽ không còn có thể rút kinh nghiệm và sửa lại thêm lần nào nữa.
Tối hôm ấy, trước khi ngủ và chuẩn bị tinh thần cho môn Văn đầu tiên vào sáng hôm sau, tôi đã nhận được tin nhắn từ Bảo Khoa. Hắn chúc tôi thi tốt, và một giấc ngủ ngon. Không tránh được một nụ cười ngọt ngào, tôi cũng chúc Bảo Khoa lại như thế. Và sau đấy đem hắn vào trong giấc mơ, dịu êm trước ba ngày sóng gió sắp tới.
Kì thi Đại Học trôi qua yên bình và không gặp một chút trục trặc nào.
Tôi trúng tủ môn Văn, vì sáng hôm thi bỗng nhiên được ai đó mách nước khiến tôi mở sách ra ôn và may mắn đến bất ngờ rằng nó lại chính xác là câu làm văn năm điểm trong đề thi chính thức. Ừ thì tôi luôn may mắn trong mấy vụ đoán đề này, chỉ là lần này gần như may đến mức cực đại rồi.
Tôi làm môn Toán với tốc độ khá chậm chạp, và môn Anh với một chút hỗn loạn vì gặp phải quá nhiều từ vựng lạ. Cuối cùng vào ngày thi thứ ba, kết thúc chuỗi ngày lo sợ kéo dài cả năm học, tổ hợp Xã Hội đã chính thức đặt một dấu chấm cho chặng đường học tập mười hai năm qua của tôi.
Cảm giác thi xong Đại Học ấy hả?
Không như lão anh sau khi thi môn cuối liền vui vẻ dọn bàn học trong phấn khởi và đốt hết tài liệu với thái độ hớn hở như vớ được vàng. Tôi lại thấy buồn và trống rỗng nhiều hơn...
Khi tiếng trống trường điểm ba tiếng, trong đầu tôi khi đó khẽ quay lại một cuộn băng với nội dung là ba năm thanh xuân vừa qua.
Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã chính thức là cựu học sinh, kiến thức mà tôi ngày đêm ôn luyện đã được vận dụng và rồi những tháng ngày sau tôi không còn dùng đến đạo hàm hay bảng biến thiên nữa, nhận ra không còn sáng nào cũng mắt gấu trúc lết đến trường rồi nằm gục trên bàn trong không khí ồn ào của trường lớp cùng mấy lời cằn nhằn của con Lợn, nhận ra vào những giờ trống tiết không còn được thấy cái Anh hay Nhã quay xuống tám chuyện với tôi, nhận ra không còn những buổi ra chơi trống vừa đánh đã chạy thục mạng xuống căn tin giành chỗ với nhỏ Yến, cũng không có những ngày được vui đùa thả ga với C3 ở những ngày hội náo nhiệt, và tạm biệt cả nụ cười toả nắng đợi tôi sau mỗi giờ tan học.
Tôi đặt bút kí tên nộp bài cho thầy giám thị, thu dọn bút thước vào balo rồi chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng thi. Gió lùa đến tốc qua kẽ lá một âm thanh xào xạc dễ chịu nhưng vấn vương. Tôi đưa mắt nhìn xuống sân trường nơi có từng tốp học sinh áo trắng ùa ra phủ kín cả khoảng không gian. Không hiểu sao có chút xúc động.
Tôi thật sự đã không còn liên hệ gì với cấp ba nữa.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, một ngày mùa hạ êm đềm và chúng tôi đã chính thức trở thành một sinh viên trưởng thành.
Tôi có hẹn với tụi bàn cuối đi xem phim vào buổi tối sau khi môn thi cuối cùng kết thúc. Gặp lại tụi nó và cười ngốc nghếch khi bàn luận về một chủ đề nhạt nhẽo nào đó làm tôi thấy dịu đi phần nào cảm xúc trống rỗng của tiếng trống cuối giờ ban trưa. Cứ như những tháng ngày kia vẫn còn mãi, bọn tôi vẫn ngồi cùng với nhau, uống một cốc soda lạnh, ăn một nồi lẩu nghi ngút khói với nụ cười dịu dàng ôn nhu của cô chủ nhiệm.
Lớp tôi đã gặp lại nhau sau kì thi để ăn mừng lần cuối trước khi chính thức ra điểm chuẩn, và cũng là lời tạm biệt chính thức trước khi rời xa nhau để đến những thành phố lớn tiếp tục học tập.
Đêm buông nhè nhẹ và trải luồng không khí mát lạnh qua da.
Tôi chậm rãi bước dọc theo con hẻm quen thuộc về nhà sau khi bảo Chó Anh thả xuống ở đầu đường. Tâm trạng như thế này, tôi muốn đi dạo và hồi tưởng một chút trước khi về nhà và tiếp tục ăn mừng một buổi tiệc khác của gia đình.
Ánh trăng cuối tháng khuyết đi sau đám mây, rọi xuống mặt đường chỉ còn là những đốm sáng vàng yếu ớt từ cây cột đèn ven đó.
Tôi khựng đi một chút khi tiêu cự thu về một bóng lưng đang tựa người vào giàn hoa Tường Vi trước cổng nhà. Mất đến vài giây mới có thể thôi đi xúc động mà tiến gần lại.
- Mày đợi tao à?
Khoa ngước lên, mái tóc dài che đi cả vầng trán cao nhưng chẳng thể giấu đi ánh mắt đượm buồn của hắn.
- Ừ, muốn chào tạm biệt mày lần cuối.
Có thứ gì đó khứa vào tim, tôi bật ra một tiếng thở nặng nề và khó khăn.
Tôi thật sự không thể chịu đựng được thêm gì nữa. Việc chấp nhận cấp ba đang dần rời xa tôi đã là quá đủ cho ngày hôm nay rồi.
Nhưng rồi tôi vẫn hít một hơi thật sâu trước khi lắng nghe hắn cất tiếng thêm lần nữa.
- Tối mai tao bay rồi, có lẽ là chiều sẽ lên xe để lên thành phố cho kịp giờ làm thủ tục.
- Vậy... đi cẩn thận.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, không nghẹn ngào hay khóc lóc. Có lẽ như bản thân tôi cũng đã tự mình đoán ra được việc này. Chỉ là việc đón nhận nó làm tôi hơi đau lòng một chút.
- Minh Vi.
Tôi ngước lên, chạm mắt hắn và chân thành đáp lại cái nhìn ấy.
- Thật lòng cảm ơn vì đã xuất hiện trong những năm tháng đẹp nhất của tao.
- Tao cũng vậy, cảm ơn mày vì đã đến bên tao.
Tôi và Bảo Khoa trao cho nhau những nụ cười nhẹ, và hoàn toàn không ôm hay nắm tay như tôi đã nghĩ.
Sau đó, hắn đã quay lưng rời đi.
Tôi đứng đấy, dưới giàn hoa Tường Vi rực rỡ, dưới bầu trời đêm lộng gió nhiều sao, lặng lẽ ngắm bóng lưng hắn dần trở nên mờ nhạt và cuối cùng là khuất hẳn đi trong bóng tối của đêm thâu.
Hình ảnh hắn bước đi xa dần xa, thật giống như chuyến tàu Thanh Xuân của tôi cũng đã đến hồi kết thúc.
Chàng trai ấy mãi mãi là tuổi trẻ xinh đẹp nhất trong tôi, là mối tình đầu thơ mộng, là sự ấm áp như nắng mai mùa thu và êm đềm như tiết trời tháng tám.
Chúng tôi của năm 18 tuổi đã từng rất lo sợ về tương lai. Quyết định đúng đắn nhất và cũng làm chúng tôi đau khổ nhất, chính là rời xa nhau. Nhưng trong lòng của mỗi người luôn âm thầm tự nhủ, sẽ luôn cố gắng để gặp lại đối phương.
Khi chúng ta thành công, tôi muốn được cùng cậu sánh đôi danh chính ngôn thuận.
Trời xanh mây trắng
thời gian trôi
nắm bắt nhưng lại lỡ vụt mất
trân trọng sẽ không còn luyến tiếc
cố gắng hết sức
tuổi trẻ vẫn còn dài.
Hãy tin một sự thật rằng, tuy ngày tháng ôn thi Đại Học thật sự rất vất vả và bạn sẽ mau chóng muốn nó qua đi, nhưng khi kì thi ấy kết thúc, bạn sẽ nhanh chóng hối tiếc những tháng năm đã từng lạc quan vô tư như thế. Ngày tháng mà bạn đang mong nó chóng qua, chính xác là những gì tôi đang níu kéo trong vô vọng.
Thay vì ghét bỏ, hãy biết ơn, dù cấp ba của bạn như thế nào thì đó cũng là một hồi ức đẹp, không vì thứ này cũng là vì một thứ khác. Hãy sống trọn từng giây phút, để khi chuyến tàu của bạn đến trạm cuối, bạn cũng sẽ không quá hối tiếc những tháng ngày ấy.
Chúc cho các cậu một Thanh Xuân rực rỡ và dịu dàng, dù cho như thế nào vẫn hãy tươi cười bước tiếp. Trên đoạn đường đua đến cột mốc ấy, hãy chiến thắng bản thân mình. Đến đích rồi dù cho kết quả như thế nào cũng sẽ không thể tự trách bản thân, vì ít ra mình đã từng nỗ lực hết sức.
Chuyến tàu Thanh Xuân, chuyến tàu chỉ có duy nhất một tuyến đi, cuối cùng đã đến được trạm cuối rồi.
End.
—-
Chuyến tàu Thanh Xuân [051116 - 270620]
Hai mươi bảy tháng sáu năm hai nghìn mười chín, ngày mình chính thức tốt nghiệp Cấp Ba và hoàn thành kì thi Đại Học cam go. Chương này đăng lên với những tâm tư nuối tiếc của chính mình vào ngày hôm đó, được viết lại trong nhật kí. Mong rằng cảm xúc của mình ở chương này và cả bộ truyện sẽ chạm đến trái tim của các cậu.
Chân thành gửi những lời chúc tốt đẹp cho các cậu, và cảm ơn từ tận đáy lòng vì đã theo mình đến ngày hôm nay. Chặng đường bốn năm qua ăn ngủ cùng truyện làm mình thấy có chút hụt hẫng khi em nó kết thúc. Nếu như đã theo mình đến tận chương cuối cùng này, vậy mạn phép cho mình xin một dòng cảm nghĩ của các cậu sau khi đọc hết bộ truyện đầu lòng của mình nhé!~ Mình sẽ gặp các cậu trong Trạm cuối nha!
Sài Gòn, 27/06/2020, 00:00 a.m
Ngọc Vi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.