Gió đêm lùa về khiến tôi bất giác hắt hơi một cái, cố chỉnh lại cổ áo và ma sát bàn tay để tìm chút hơi ấm trong khi đợi người thương về nhà. Mà thật ra thì... tôi còn chẳng biết hắn có về hay không.
Đã quá lâu rồi tôi chưa đứng đợi hắn đi học về như thế này, lúc trước đều là sau giờ ăn tối liền ra cổng đón người ta, hiện tại chỉ biết mông lung chờ mà thôi. Có khi, đợi đến sáng mai cũng chưa chắc sẽ thấy hắn nữa...
Mọi năm đều ở bên hắn, bao nhiêu lịch thi đều nắm rõ như lòng bàn tay nên năm nay liền bị phụ thuộc, đầu óc trên mây treo lên cung trăng, chả nhớ cái khỉ gì nên cứ thế buồn bã khi không thấy hắn trên trường, còn ngu người tưởng người ta rảnh rỗi né mình hay chuyển con mẹ nó trường nữa chứ.
Nếu như vào được đội tuyển Quốc Gia thì không cần phải tham gia các buổi học trên lớp, cũng không cần quan tâm giờ giấc của trường nữa mà chỉ cần đi ôn ở phòng học bồi dưỡng thôi. Căn bản đi học đều là để ôn thi môn chuyên, mọi thứ còn lại không cần phải lo, đi trễ về sớm là chuyện thường ở huyện. Hồi năm rồi hắn cũng có trong đội tuyển, cũng có đi thi và đem về giải Nhì hẳn hoi, nhưng do lúc đó hai đứa còn đang quen nhau nên hắn luôn muốn đi học cùng tôi dẫu thời khóa biểu của hắn còn chẳng bắt buộc. Năm nay chia tay rồi, người ta đâu còn lí do phải đi sớm tan trễ đâu chứ...
Tôi mân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-thanh-xuan/971319/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.