Toa số 9 tương đối náo nhiệt, thậm chí là... khỏe mạnh và trong sáng.
Bởi vì bên trong toàn người trẻ tuổi, tất cả hành khách ở đây đều mặc đồngphục của vận động viên bóng chày, trong tay mỗi người là một cây gậyđánh bóng chày.
Những cơ bắp cuồn cuộn, những tiếng cười thô lỗ, và mùi mồ hôi nồng nặc bốc lên trong toa tàu số 9.
Trưởng tàu bước tới trước mặt một vận động viên bóng chày đang ngủ gật, lạnhlùng nói: “Babe Ruth[3], nào, đưa vé của cậu đây cho tôi.”
[3] George Herman “Babe” Ruth, Jr. (1895-1948),vận động viên bóng chày nổi tiếng nhất trong lịch sử bóng chày của Mỹ.
Babe Ruth ngẩng đầu lên cười, hai hàm răng trắng bóng lấp lánh, nhìn vàonước da màu đồng cổ, cơ thể cường tráng của anh chàng, đúng là khỏekhông chịu nổi!
“À, Manhattan? Thế thì cửa Hoàng Tuyền chẳng phải sắp đến rồi sao? Lại phải về địa ngục rồi à?” Babe Ruth cười nói.
“Vé tàu.” Trưởng tàu chau mày. “Ta chỉ nói một lần.”
“Thật ghét cái địa ngục thối tha!” Babe Ruth sờ móc khắp từ trên xuống dưới,giả bộ không tìm thấy vé, miệng vẫn lầm bầm: “Thật không muốn về địangục, đúng thế không?”
“Tiếp theo là toa tàu số 9 của đội quân bóng chày Babe Ruth.” J nói. “Ai muốn phụ trách toa này?”
“Babe Ruth chẳng qua chỉ là một thằng nhãi thích nguyền rủa.” Kỵ sĩ U hồntiếp lời. “Sếp J, có lẽ chúng ta chẳng cần bận tâm đối phó với hắn làmgì.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô gái tóc vàng nói. “Loại vặt vãnh này kể cả có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dia-nguc/2202246/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.