Về đến căn trọ nhỏ của hai người, nước mắt My vẫn rơi ngắn dài không có chiều hướng ngừng lại, anh khó chịu quát: "Khóc cái gì mà khóc, khóc có giải quyết được gì không?"
Im lặng, My My không đáp lại một mình đi lên gác. Một mình với bốn bức tường cô để mặc nước mắt rơi không buồn lau đi. Tủi thân, trách phận bạc như vôi, cũng như bao người con gái khác ở cái tuổi cập kê, My cũng mong gặp được một người thật lồng yêu thương mình, cùng mình đi đến cuối đường mà sao khó quá.
Người ta nói làm lộn có thể làm lại, đi sai có thể chuyển hướng khác nhưng sao con đường phía trước của cô quá mịt mù cô không biết phải bước tiếp như thế nào? Có phải cô đã sai? Sai ngay từ khi quyết định làm mẹ đơn thân.
Ở cái tuổi hai mươi, còn chư alo tốt cho bản thân trên vai cô gái nhỏ mang gánh nặng cơm áo gạo tiền. Một mình nuồi con nhỏ vừa làm mẹ vừa làm cha. Có phải đã quá sức đối với một cô bé mổ cồi, yêu thương là gì còn chưa cảm nhận rõ?
Với mong con mình trưởng thành có một gia đình trọn vẹn, sống trong tình cảm yêu thương của cha mẹ, lẽ nào là sai? Không ai chấp nhận một đứa con gái dễ dàng trao thân gửi phận cho một người đàn ông. Lại dễ dàng từ bỏ gia đình, quê hương của mình mà đi theo một người quen trên mạng gặp không quá ba lần. Có phải cô quá dễ dãi nên mới bị người khác rẻ khinh như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dem/3701055/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.