Nghe những lời đó của anh tôi đã bật khóc như mưa, vòng tay ôm lấy anh cũng bất giác siết chặt hơn. Tôi cũng yêu anh, thương anh, cũng không thể quên được anh.
“Lúc em không nhắn tin, anh rất muốn nhắn cho em, gọi cho em nhưng lại sợ giao hy vọng cho em rồi lại không thể làm gì cho em. Mấy ngày qua ở cạnh em anh càng xác định rõ tình cảm của mình hơn. Anh mặc kệ người ta nói gì về em, anh yêu em, anh cần em em chỉ cần biết như vậy là đủ. Cho anh thêm ít thời gian sắp xếp công việc ổn định anh sẽ về đón hai mẹ con vào với anh. Được không?”
Tôi vỡ oà trong hạnh phúc đầu liên tục gật. Tôi chỉ cần anh cần có thể. Chỉ cần anh nói tôi sẽ tin, dù có bao lâu tôi cũng sẽ chờ.
“Còn cô ấy phải làm sao?”
“Yên tâm anh sẽ nói rõ ràng với người ấy.
"Um..."
Đêm ấy chúng tôi lại bên nhau lại quấn lấy nhau vì ngày mai chia xa không biết bao giờ mới gặp lại. Con đường phía trước còn chông gai gì đang chờ đợi chúng tôi vượt qua.
***
Đặt niềm tin ở anh tuyệt đối nên tôi cũng hỏi đến việc anh và người con gái kia, tôi tin anh sẽ giải quyết ổn thoả mọi chuyện. Quan hệ giữa chúng tôi lại tốt đẹp như trước, giữ liên lạc thường xuyên, quan tâm nhau bằng những tin nhắn cuộc gọi. Anh cũng đã ấn định được ngày ra thăm quê tôi lần nữa. Lần này hai đứa tôi hẹn nhau sẽ đưa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dem/3616310/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.