My My mỉm cười nhìn chị, đáp: “Chị hỏi nhiều như vậy em biết trả lời câu nào trước đây? Nhưng chuyện này nói sau được không? Em hiện tại rất đói, chị giúp em kiếm cái gì ăn được chứ?” - Cô thật sự đói sau một ngày dài chẳng được ăn uống gì.
Hơn nữa, cô hiện tại không muốn nhắc đến hắn.
“Được rồi, chị xuống căn tin mua cháo cho em nha.”
“Vâng cảm ơn chị.”
***
Từ lúc My My nhập viện đến lúc cô xuất viện hắn đều không xuất hiện chỉ có gửi một vài tin nhắn hỏi thăm. Trong tin nhắn hắn vẫn vờ như giữa hai người không có gì. Với cách xưng hô hết sức thân mật.
- Vợ thế nào rồi. đã khỏe hơn nhiều chưa? Anh xin lỗi vì chuyện hôm đó, anh thật sự rất hối hận, em đừng giận anh nữa nha.
Đọc tin nhắn cô chỉ cười khẩy, nếu gây chuyện xong chỉ cần nói xin lỗi là được pháp luật đã không cần tồn tại. Tuy nhiên cô cũng không muốn truy cứu chuyện hắn làm mình bị thương, chỉ muốn âm thầm rời đi. Số điện thoại của hắn cũng được cô cho vào danh sách hạn chế, cô và hắn từ nay hết duyên hết nợ, không ai còn nợ ai.
Đón cô xuất viện, Hằng hỏi: “Em thật sự bỏ tất cả rời đi như vậy sao?”
“Không thế thì thế nào ạ. Em hiện tại không muốn gặp lại tên đó.”
“Ừm chị luôn ủng hộ em. Chị thấy hai chị em mình ở chung nương tựa lẫn nhau cũng tốt, em không cần thuê trọ khác đâu.”
“Ưm…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dem/3601154/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.