Livestream trò rút bài đã kết thúc, mọi người ai về phòng nấy, nghỉ ngơi một lúc. Tới tối họ còn một đợt livestream nữa, vừa là tiệc tiếp đón khách mời, vừa là đêm chiến đấu đầu tiên của chương trình.
Lâu Ngữ tới gầm tàu, đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua điều kiện bên trong. Nó không tệ như cô nghĩ, dù sao cũng là một phần của du thuyền sang trọng, mỗi tội không gian thật sự rất nhỏ. Trần nhà gần ngay trước mắt, một chiếc giường xuất hiện khiến không gian như bị thu hẹp lại gấp đôi. Lật Tử đi theo cô vào phòng, sau không thể mở vali ra nổi.
Lật Tử không nhìn nổi nữa, nói: “Chị, hay là lúc livestream thì chị quay về phòng cho có, em tới bảo ekip đặt thêm một phòng cho chị.”
Ngay cả trợ lý của cô cũng được ở phòng trên tầng, rộng hơn phòng của Lâu Ngữ rất nhiều, tới nỗi cô ấy ở cũng ngại.
“Không cần. Không chỉ là chuyện livestream đâu, trên tàu có nhiều người nhìn thế, không cần vì cái lợi trước mắt mà làm hỏng chuyện lớn phía sau.” Lâu Ngữ vừa nói vừa tự giác bò lên giường, lăn lộn một vòng rồi thò đầu ra: “Chị chợp mắt một lúc, em chịu khó sắp xếp đồ nhé, tới giờ trang điểm thì gọi chị.”
Cô rụt đầu lại, tiếng động trên giường nhỏ đi hẳn, nhưng vẫn vang lên tiếng kẽo kẹt.
Lâu Ngữ không hề cảm thấy tiếng động này khó chịu, cô còn rất thích nghe nó, nó sẽ khiến cô nghĩ tới lúc học cấp ba rất lâu về trước. Trong tiết tự học buổi tối, cả lớp đều yên lặng, chỉ có tiếng bút di chuyển trên trang sách vang lên, kèm theo đó là tiếng sắp xếp bàn học, đồ đạc.
Những âm thanh này đều là thuốc ngủ tốt nhất của cô.
Cô nhắm mắt lại, mơ màng mơ thấy bộ đồng phục xanh trắng năm học cấp ba của mình. Cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, tấm kính phản chiếu gương mặt non nớt của cô thiếu nữ mười mấy tuổi, cùng với đó là ánh đèn trắng xóa.
Tiết tự học tối nay không yên tĩnh như mọi ngày, lớp học vô cùng huyên náo, mỗi người được phát một tờ điền nguyện vọng. Mọi người thì thầm, lần đầu tiên cảm thấy tương lai của họ như tờ giấy đang cầm trong tay, dần có cảm giác chân thực.
Bạn cùng bàn huých tay Lâu Ngữ, hào hứng hỏi: “Cậu muốn học trường nào?”
Cô im lặng giây lát, sau đó viết tên Học viện Điện ảnh lên.
“Tớ muốn thi diễn xuất.”
Bạn cùng bàn sững sờ, khinh thường cười phá lên: “Tớ nghe nói người thi được vào đó là đều là con ông cháu cha, có quan hệ cả, nhà vừa có tiền lại có quyền. Nếu không thì cũng phải là sao nhí nổi tiếng sẵn rồi. Cậu chẳng có cái nào cả, thôi nằm mơ đi.”
Nằm mơ đi, ba chữ này văng vẳng bên tai cô, phá tan đèn trắng trong lớp học.
Khi trời bừng sáng, cô vẫn ngồi ở gần cửa sổ, nhưng tờ điền nguyện vọng trước mắt biến thành bát mì thịt bò nóng hôi hổi. Bên ngoài trời đã sáng, dòng người tấp nập qua lại.
Phía đối diện là một người phụ nữ khá giống cô, đang vùi đầu ăn mì, mồ hôi tuôn ra như mưa. Thi thoảng người phụ nữ ấy ngẩng đầu nhìn cô, phùng mồm nói: “Sao con không ăn.”
Cô lắc đầu: “Con không muốn ăn.”
“Không phải sắp thi đại học rồi sao, lúc này đừng có cứng đầu, mau ăn đi.” Người phụ nữ ợ một cái, lau miệng nói: “Phải rồi, con điền nguyện vọng xong chưa?”
Cô đang định lên tiếng, người phụ nữ đã nói tiếp, không quan tâm tới suy nghĩ của cô: “Mẹ và bố con gọi điện cho nhau bàn bạc rồi, bố mẹ cảm thấy con gái học sư phạm là tốt nhất. Học tiếng Anh gì ấy, đừng học mấy thứ tiếng hiếm làm gì, khó tìm việc.”
“…”
“Có thể làm giáo viên là tốt nhất, công việc ổn định. Con biết bây giờ cả bố và mẹ đều có gia đình riêng, rất khó để chăm sóc cho con, ông bà nội con cũng lớn tuổi rồi, con đường sau này con phải dựa vào chính mình, đừng có tùy hứng.”
Bát mì thịt bò còn nguyên vẫn nghi ngút khói, khói trắng bay bổng trong không khí, che đi gương mặt của người phụ nữ, cảnh tượng đường phố trước mắt cũng trở nên hư ảo.
Tiếng nói vọng lại từ phương xa: “Chị, dậy đi trang điểm thôi.”
Lâu Ngữ bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Đáy tàu nhỏ hẹp đang lắc lư, du thuyền đã xuất phát. Thật ra cảm giác lênh đênh trên biển rất nhẹ, nhưng cô luôn cảm thấy bấp bênh, ngay cả viễn cảnh trong mơ cũng vậy.
Cô mở mắt ra, nhìn khung cửa sổ hình tròn nhỏ trên đầu giường, cũng là cánh cửa duy nhất thông với thế giới bên ngoài. Mặc dù không mở ra được, nhưng qua lớp thủy tinh, cô có thể nhìn thấy mặt biển xanh rờn, mênh mông.
Thảo nào cảnh tượng trong mơ lại có khung cửa sổ, có lẽ vì trước khi ngủ cô đã vô tình nhìn thấy nó nên mới mơ vậy.
Vậy mới biết tiềm thức của con người tựa như vũ trụ chưa có lời giải đáp, ẩn chứa quá nhiều mảnh vỡ mình không để ý tới hoặc đã lãng quên. Cảnh tượng trong mơ là ống nhòm thiên văn, có thể khiến người ta nhìn thấy một phần bí mật nhỏ trong đó.
Nhưng Lâu Ngữ không có nhu cầu khám phá thêm về vũ trụ của mình, những phần đã vứt bỏ không cần tìm tới nữa. Nếu có thể, cô mong con người không bao giờ nằm mơ.
Lật Tử tưởng Lâu Ngữ chưa tỉnh nên lại khẽ gọi tiếng nữa.
“Đây.”
Cô trở mình, xuống giường, vẻ mặt mệt mỏi.
***
Nhân lúc trang điểm lần hai, Lâu Ngữ chợp mắt giây lát, cộng thêm một lớp má hồng, sau khi trang điểm xong, trông cô đã có sức sống hơn nhiều.
Hình tượng của cô gần giống với lúc ghi hình ban sáng, chỉ thay bộ váy vest thành váy dây xẻ cổ màu trắng ngà, tóc được búi lơi, cổ đeo sợi dây chuyền lấp lánh.
Dưới ánh đèn, màu sắc của trân châu gần như hòa làm một với da ở chân cô.
Lâu Ngữ chậm rãi đeo găng tay bằng lụa lên, đứng dậy, chuẩn bị tới địa điểm tổ chức bữa tiệc, cửa phòng trang điểm đột nhiên xuất hiện một tấm thiệp.
“Ngày đầu tiên, Chúa nói phải có ánh sáng.”
Trên tấm thiệp có viết một dòng chữ.
Cô lật thiệp lại, phía sau viết: Đây là đêm đầu tiên của hành trình Chuyến tàu đêm, ai sẽ là người vận mệnh đã sắp đặt cho bạn trong đêm nay?
Quy tắc: Mời điền tên người bạn mong muốn gặp vào cột trắng, sau đó tới phòng ăn chính ở Hồng Bảo Thạch trốn trước khi bữa tiệc bắt đầu, đợi chờ bạn nhảy của bạn. Nếu tên người mong muốn của hai bên trùng nhau, cả hai sẽ có được 50 điểm.
Tấm thiệp này chưa từng xuất hiện trong kịch bản, để bảo đảm họ không thể biết trước mọi chuyện, ekip chương trình đã giữ bí mật các tình tiết trong chuyến đi.
Nghe có vẻ giống trò nhắm mắt đi tìm.
Lâu Ngữ không do dự lâu, viết ba chữ “Diêu Tử Thích” vào thiệp, sau đó giơ thiệp về phía máy quay đi theo mình.
Cô âm thầm tính toán, liệu giờ có khả năng báo trước cho Diêu Tử Thích hay không. Máy quay sẽ liên tục đi theo cô tới phòng ăn chính, không thể gian lận trên đường đi được.
Đau đầu ghê.
Khi Lâu Ngữ tới phòng ăn chính ở Hồng Bảo Thạch, Hoàng Nhân Hoa và Đặng Thanh cũng vừa tới nơi. Ba người đứng trong phòng ăn rộng lớn, đột nhiên hoang mang, không biết nên trốn ở đâu.
Vì là phòng ăn chính của du thuyền nên căn phòng này có ba tầng, để tránh việc họ trốn quá kỹ, chương trình quy định họ chỉ được trốn ở tầng 1.
Sảnh lớn ở tầng một trống không, bỏ đi bàn ghế thì không có nhiều chỗ trốn.
Lâu Ngữ đảo mắt một vòng, nhìn trúng chỗ đồng hồ dài kiểu châu Âu đặt trong góc. Phần trên của nó là mặt đồng hồ chuyển động, bên dưới là phần tủ có thể kéo mở.
Sau khi nảy ra ý tưởng, lúc đi tới đó, cô cố tình trẹo chân một cái.
Nhân viên bên ngoài ống kính ở sảnh lớn thấy Lâu Ngữ lảo đảo thì lập tức căng thẳng, Lật Tử đứng đợi bên ngoài vội chạy lên đỡ cô, hỏi cô có bị trẹo chân không.
Lâu Ngữ tắt mic, thấp giọng nói: “Chuyển lời cho trợ lý của Diêu Tử Thích, chị trốn trong đồng hồ.”
Cô bảo Lật Tử rời đi, sau đó mở mic nói mình không bị gì, Lật Tử “ừm ừm” mấy tiếng, nói đề phòng có biến chứng gì đó, mình sẽ đi lấy thuốc, sau đó quay người chạy ra khỏi nhà ăn.
Lâu Ngữ yên tâm, đang định đi về phía đồng hồ thì thấy trong quá trình cô “diễn kịch”, có người đã nhanh hơn cô một bước, kéo tủ đồng hồ ra, đang định chui vào trong.
Là Hoàng Nhân Hoa.
Lâu Ngữ ngây người.
Nếu tranh vị trí này với Hoàng Nhân Hoa sẽ rất mất mặt, người ngoài không biết sẽ thấy cô vô cớ gây sự.
Bây giờ gọi Lật Tử lại cũng muộn rồi.
Lâu Ngữ xoa trán, trong mắt mọi người đang xem livestream, nét đau khổ ấy biến thành cơn đau của việc trẹo chân.
“Hu hu hu, làm khó chị tôi quá mà, đây không phải là người cá trúng tiêu thì là gì?”
“Cũng có thể thương binh đấy.”
“Cút đi.”
“Anh rể cũ mau tới cứu đi, thời cơ tái hợp tốt thế ở ngay trước mắt rồi.”
Lâu Ngữ bất lực, nhân viên bên ngoài giơ tay ra hiệu cô mau trốn đi, chỉ còn mỗi cô ở ngoài thôi.
Suy nghĩ hiện tại của cô là trốn ở nơi Văn Tuyết Thời sẽ không tìm thấy, đừng trở thành bạn nhảy của anh.
Như vậy kết quả tốt nhất tối nay là cô bị Châu Vĩnh An tìm được, vậy ba cặp đều sẽ thất bại, không ai lấy được 50 điểm.
Lâu Ngữ nhìn một vòng, tầm mắt rơi vào cây đàn piano màu đen nằm ở góc bên phải.
Cô không do dự thêm, lao thẳng tới đó, co người chui vào không gian nhỏ hẹp dưới đàn. Chỗ này vừa hay đối diện với bức tường, phải đi tới gần đàn kiểm tra mới nhìn thấy được.
Chẳng mấy chốc phòng ăn đã truyền tới tiếng của khách mời nam. Từ góc độ của Lâu Ngữ không thể nhìn thấy ai, chỉ có thể dựa vào tiếng động để đoán hướng đi của họ.
Tiếng bước chân vang lên từ xa, không ai đi về phía cô.
Sau đó cô nghe thấy tiếng hét của Diêu Tử Thích. Có lẽ anh ấy đã đi tới chỗ đồng hồ, nhưng lại phát hiện người trốn bên trong là Hoàng Nhân Hoa.
Cô thầm nhủ trong lòng một câu sorry.
Người xem livestream cũng thất vọng trước kết quả này, fan Thất Lâu và Tuyết Hoa khóc long trời lở đất.
“Tình tiết ngu ngốc gì thế này, tôi không thích, làm lại đi mà, hu hu.”
“Tôi còn chưa ăn cơm đã xem livestream là để kích thí.ch tinh thần, tại sao lại cho tôi ăn shit?”
“Mặc dù ghét vãi, nhưng biểu cảm khi Diêu Tử Thích nhìn thấy Anh Hoa trốn trong đồng hồ kỳ lạ thế.”
“Chắc chắn là vì nghĩ là người mình muốn gặp nên thấy vậy mới thất vọng đó.”
“Vậy để Văn Tuyết Thời tìm được chị tôi đi, tôi muốn xem vở kịch đổi chồng.”
“Châu Vĩnh An xông lên, chúng ta vẫn còn hy vọng vào cặp này.”
“Mẹ kiếp, Châu Vĩnh An, anh đi nhầm hướng rồi! Đừng đi về phía đàn mà aaaa.”
Khi Lâu Ngữ co chân tới tê rần thì nghe thấy tiếng giày da giẫm xuống nền nhà đá hoa cương đang tới gần.
Trái tim treo lơ lửng bị tiếng động này bóp chặt, da hở ra trong không khí bắt đầu run lên.
Sẽ là ai đây?
Có lẽ là Châu Vĩnh An.
Lâu Ngữ ôm lấy mình, linh hồn thoát ra khỏi vỏ bọc trong lúc chờ đợi, bay về năm 22 tuổi, khi ngày hạ sắp kết thúc.
Cô tốt nghiệp học viện Điện ảnh, có những người bạn đã vào đoàn làm phim quay phim từ lâu, có người đóng vai chính, có người đóng vai phụ, cũng có người thức thời chuyển ngành, sang làm livestream, kiếm bộn tiền. Còn cô vẫn chui rúc trong không gian của hai điều đó, vừa không nhận được vai diễn, vừa cố chấp lao vào ngõ cụt.
Khi sắp không trụ được nữa, cô may mắn được vào đoàn làm phim điện ảnh của đạo diễn lớn, bộ phim có tên là “Bài thơ của ngày hôm qua”, mặc dù cô chỉ được làm diễn viên đóng thế bóng cho nữ chính.
Diễn viên đóng thế bóng là gì? Trước khi chính thức khai máy, họ sẽ phải làm thế thân di chuyển cho diễn viên khi sắp xếp ánh sáng ở phim trường. Bởi vì thời gian điều chỉnh rất dài, đương nhiên không thể để diễn viên chính đứng im một chỗ, thế là đoàn làm phim cần tới những diễn viên nhỏ nhoi như cô. Công việc của cô là sau khi sắp xếp ánh sáng, vị trí xong thì rút lui, cho diễn viên chính lên sàn.
Vì vậy chỉ cần ngoại hình tương tự diễn viên chính là được, không cần khả năng diễn xuất gì, dù sao cũng không xuất hiện trước ống kính.
Diễn viên đóng thế bóng cho nam chính khi đó là Văn Tuyết Thời.
Mặc dù lần đầu nhìn thấy anh, Lâu Ngữ đã nhận nhầm, bởi vì anh có đôi mắt vô cùng đẹp.
Vẻ đẹp này mang theo lực sát thương như một loại đánh cắp thời gian. Người nhìn thấy sẽ tưởng đôi mắt đó dừng lại thì mấy giây sau hoặc lâu hơn chút, thời gian sẽ cứ thế bị cướp đi.
Liếc nhìn vẻ ngoài của anh, Lâu Ngữ vô thức nhận định anh là diễn viên mới nào đó tham gia đóng chính. Cô dè dặt quan sát anh, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Cùng là gương mặt mới, người khác có thể đứng trước ống kính, cô lại chỉ có thể trở thành bóng của diễn viên chính. Ông trời đúng là bất công.
Nhưng diễn viên mới này rất cố gắng, khi không có đất diễn, anh vẫn luôn đứng một bên xem, cộng thêm ngoại hình xuất chúng, chắc chắn sau này sẽ nổi tiếng. Cô đã nghĩ vậy.
Mãi cho tới khi đạo diễn gọi Văn Tuyết Thời tới trước máy quay đang tắt, bảo anh đi tới chỗ nào đó, cô mới bàng hoàng nhận ra người này giống như mình.
Sau đó đạo diễn cũng gọi cô qua, bảo cô đứng trước mặt anh.
Xung quanh là studio di động, mọi người bận tới bận lui, điều chỉnh ánh sáng, trợ lý di chuyển máy quay, nhân viên sắp xếp đạo cụ, ai làm việc của người đó.
Chỉ có hai người họ là không làm gì, bị coi như đạo cụ người mặc người ta quát mắng, giữ nguyên một tư thế đứng, đầu cũng không được cử động, vì sẽ ảnh hưởng tới việc điều chỉnh của mọi người xung quanh.
Thời tiết ngày hè oi ả, nóng nực, trong studio không có điều hòa, chỗ cô đứng cần phải gần ánh sáng, đứng dưới ánh đèn khiến cô như đang bị nướng, trở thành một chiếc bánh kem đang bị ném vào, bên trên được phết vô vàn giọt mồ hôi sắp sệt lại.
Dáng vẻ thảm hại của cô bị người đối diện nhìn thấy hết.
Nhưng ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, tựa như một cơn gió thổi tới từ đỉnh núi giá lạnh.
Ngọn gió lạnh này lại khiến cô càng nóng hơn.
Cô lặng lẽ sờ túi áo, ngượng ngùng phát hiện mình không mang khăn giấy, chỉ có thể để mặc mồ hôi chảy xuống lông mi.
Thật ra cô chỉ cần bảo nhân viên cho mình một tờ khăn giấy là được, nhưng lúc đó cô còn chưa được nhanh nhẹn, lạ lẫm trước đoàn làm phim, cũng sợ làm phiền tới họ, thế là cô luôn nhẫn nhịn.
Vì vậy cô càng không muốn đối diện với đôi mắt đẹp đó với dáng vẻ này, ánh mắt dừng lại ở cổ anh.
Ở đó có một nốt ruồi.
Rất kỳ lạ, lúc này khi nghĩ tới cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau từ mười năm trước, điều cô nghĩ ra đầu tiên lại là nốt ruồi nhỏ ở cổ anh.
Có lẽ là vì không ai trong số họ bắt chuyện với đối phương, nên cô mới luôn nhìn chằm chằm nốt ruồi đó tới tận khi điều chỉnh ánh sáng xong.
Người thanh niên luôn im lặng từ đầu tới cuối, tới buổi quay ngày thứ hai anh vẫn không nói gì.
Khi đứng đối diện cô, anh đã chìa tay ra, lòng bàn tay có một túi khăn giấy.
Túi khăn giấy đó có tên thương hiệu là Hoa Tháng Năm, vỏ bên ngoài là màu tím nhạt. Cô nhớ điều này rất rõ, bởi lẽ về sau, cô không nỡ dùng một tờ trong túi khăn giấy ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]