Tôi được nghỉ học 1 tuần, vì lí do gì thì tôi cũng không quan tâm lắm. Hình như là do trường tu sửa hay sao đó. Chẳng rõ. Nhưng tôi không về nhà. Tôi nằng nặc ở lại bệnh viện chăm sóc Dương. Bệnh của Dương càng lúc càng nặng. Trong những cơn ho, thi thoảng, những vệt máu đỏ tươi thấm ướt lòng bàn tay… Dương yếu ớt nói:
- Lam Anh mau về nhà đi. Yên tâm. Tớ lo được. Ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, còn bệnh truyền nhiễm nữa. Tớ không an tâm.
- Cậu đuổi tớ về hả?
Tôi mè nheo không chịu. Tôi muốn ở lại cùng Dương. Tôi không tưởng tượng nổi cậu đã sống như thế nào trong 4 bức tường ám mùi thuốc sát trùng và cánh tay chi chít những vết thương. Kháng sinh liều cao khiến cậu luôn rã rời mệt mỏi. Không người thân. Thậm chí, phong bao lì xì đỏ chói đầu năm cũng là đội thiện nguyện mang tới…
Tôi chẳng thể tưởng tượng được. Về nhà tôi sẽ ra sao. Sẽ day dứt thế nào. Tôi nhớ Dương. Ngay lúc này đây, bên cạnh cậu. Tôi cũng rất nhớ Dương. Tôi vẫn luôn chạm tay lên mặt cậu ấy. Cố gắng ghi nhớ thật kĩ từng đường nét, cố gắng khắc cốt ghi tâm, sợ rằng sau này không còn cảm nhận được cậu nữa…
- Mưa rồi…
Sáng vừa tỉnh dậy, đã thấy Dương nhoai người kéo chăn đắp kín cho tôi. Mưa hắt lên mặt kính, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh. Gió mùa Đông Bắc đã về.
- Lam Anh, ăn sáng thôi. Hôm nay ăn cháo đậu xanh này.
- Bố vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3347905/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.