Chúng tôi vừa kịp chuyến tàu muộn nhất. Suốt chuyến đi, Dương chẳng nói năng gì.Sự im lặng kéo dài cùng chuyến đi vô định vừa kịp làm tôi hoảng sợ thì Dương lên tiếng:
- Lam Anh biết không… Lần đầu tiên nghe tiếng đàn cùa Lam Anh, tớ đã nhớ tới hộp nhạc cũ của bà nội… Bà nội tớ trước kia cũng từng là nghệ sĩ vĩ cầm. Bà nội tớ mất rồi. Cái hộp nhạc cũng hỏng.
- Ừm… tớ biết. Đó là 1 bài nhạc trong cái hộp nhạc có 2 con rối búp bê nhảy múa. Tớ cũng có 1 hộp. Hình như cái hộp nhạc đó từng hot hit 1 thời.
- Nếu có thể, ước mơ của Lam Anh là gì?
- Trở thành nghệ sĩ vĩ cầm. Tất nhiên. Còn mở 1 tiệm đồ handmade và quảng bá tiệm bánh cho mẹ.
Ngày hôm đó.
Dương đã nhìn tôi rất lâu… rất lâu… Chỉ là lúc đó còn quá trẻ… Chúng tôi còn quá trẻ… Hoặc tôi còn quá trẻ… Để đủ tinh tế nghiệm ra hàm nghĩa trong câu nói đầy ẩn ý của Dương.
- Lam Anh… tớ thực lòng muốn thấy Lam Anh kiêu hãnh kéo vĩ cầm giữa vùng gió lớn như ngày hôm chúng ta đi với nhau…
Tôi quay đầu nhìn vẻ mặt cậu ấy, trong lòng dâng lên nỗi bất an mơ hồ:
- Cậu bị hâm à? Tự nhiên nói chuyện kiểu gì thế?
- Tớ nói chuyện bình thường mà. Lam Anh sao thế?
Đêm hôm ấy, 12 giờ đêm, chúng tôi bị dừng tàu lại đột ngột. Trời không gió không bão. Đột nhiên có 1 cái cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344519/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.