Chương trước
Chương sau
Cũng không biết hai người ở bên trong nói cái gì, một lúc lâu hai người đều đi ra, sóng vai đi ra ngoài. Cũng không có ai nói chuyện với Tần Mục Ca.
Mà nàng xem Ngự thư phòng căn bản đã không còn việc gì, lại đi vào thu dọn qua loa, mới chậm rãi trở lại trong cung của Tam điện hạ.
Vừa trở về, Tần Mục Ca liền bắt đầu lặng lẽ dựa theo những phù hiệu trong trí nhớ của mình chế luyện khu cổ phù ( bùa đuổi cổ trùng),lại ra y quán mua một chút thảo dược, bận liên tục đến nửa đêm mới rửa mặt nghỉ ngơi.
Hôm sau, nàng gặp lại Tư Đồ Vân tại địa điểm đã từng gặp, thấy đối phương quả nhiên đã chờ ở nơi đó, liền đi qua nói: "Nơi ở của ngươi có xa không?"
Tư Đồ Vân lắc đầu, tay chỉ nơi đối diện: "Ở trong vườn nhỏ đối diện, hiện tại Tần tư thư muốn đi sao?"
Tần Mục Ca gật đầu, đi theo Tư Đồ Vân đến nơi ở của hắn.
"Vì sao ngươi có thể nhìn thấy ta trúng cổ? Vì sao lại giúp ta?" Dung nhan tuyệt mỹ của Tư Đồ Vân hiện lên nghi ngờ và khó hiểu, so với Mẫu đơn trước kia còn tò mò hơn.
Tần Mục Ca lắc đầu cười khổ một tiếng: "Ta cũng không biết tại sao tai lại biết giải mấy thứ này. Trước đó không lâu ta tự sát không thành, quên rất nhiều thứ. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta không có bất lỳ mục đích gì, giống như là -- đại phu thấy người bệnh thì phải trị liệu cho hắn..."
Tư Đồ Vân cười cười, hôm nay hắn mặc một trường sam màu xanh nhạt, đai lưng ánh trăng quấn lưng, ngọc bội phỉ thúy thỉnh thoảng phát ra tiếng vang thanh thúy, càng nổi bật lên hắn giống như ngọc.
Tần Mục Ca nhớ kỹ Hiên Viên Triệt cảnh cáo, cũng không nói nhiều với Tư Đồ Vân, đến nơi ở của hắn, sau khi rất cẩn thận kiểm tra một phen, không ngoài dự liệu tìm được một bọc rất nhỏ.
"Nếu ta đoán không sai, vải dệt này là đồ của ngươi?" Từ trong góc không thu hút Tần Mục Ca lấy ra một bọc nhỏ quơ quơ trước mặt Tư Đồ Vân.
Con mắt Tư Đồ Vân mở thật to, nhìn bọc vải, lại nhìn Tần Mục Ca chậm rãi nói: "Từ khi ta đến Cao Xương sau khi biểu diễn xong, ta mắc phải chứng bệnh này, không thể đi xa, giấc ngủ buổi tối chính xác cũng không tốt..."
Tần Mục Ca lấy ra mấy tấm phù từ trong tay áo, còn có mấy bao dược giao cho đối phương, sau khi nói tỉ mỉ phương pháp sử dụng, ngay lập tức rời đi.
-
Đúng dịp, ở phụ cận Ngự thư phòng nàng lại gặp Hiên Viên Triệt, chỉ là lần này cũng không có Mộ Dung Huyên làm bạn, hắn chỉ im lặng đứng dưới mái hiên, dường như đang có tâm sự.
Thấy Tần Mục Ca xuất hiện, liền thu hồi tất cả cảm xúc của mình, nhìn nàng từng bước đến gần.
"Trên tay cầm cái gì?" Hắn chú ý tới trong tay đối phương có một cái búp bê vải, có chút kỳ quái, hỏi.
Tần Mục Ca để cho đối phương nhìn thoáng qua, trả lời: "Tư Đồ Vân kia bị trúng cổ, hôm nay ta giúp hắn trừ bỏ trùng cổ rồi...."
"Trúng cổ? Làm sao ngươi lại biết những thứ này?" Hiên Viên Triệt sửng sốt, cổ thuật này cũng không phải là người bình thường có thể nắm giữ, huống chi nàng là tiểu thư khuê các, làm sao có thể có cơ hội tiếp xúc đến cái này? !
"Trước không nói cái này, đúng là ta cảm thấy kỳ quái, là ai hạ cổ cho Tư Đồ Vân, vì sao phải hại hắn?" Tần Mục Ca tự nhiên rời đề tài đi, về vấn đề mình biết cổ thuật này, chính mình còn không biết nói từ đâu, làm thế nào mà giải thích cho đối phương nghe chứ?
Tròng mắt Hiên Viên Triệt đen như biển, nhìn vẻ mặt trầm tư của Tần Mục Ca, một lát sau, nhỏ giọng nói: "Người và việc trong cung này, có thể không quản không cần quản, không nên tranh vũng nước đục này -- ngươi và Tam điện hạ xảy ra chuyện gì? Hắn...muốn ngươi làm thị thiếp sao?...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.